Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 379 - Lên tỉnh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn bảo Tô Thu Nguyệt ở trong huyện vài ngày, sau đó cô gọi điện đến công xã Bắc Hà, nhờ họ báo với Tô Đại Trụ là Tô Thu Nguyệt sẽ ở lại huyện vài ngày, người nhà đừng lo lắng.
Cứ như thế, Tô Thu Nguyệt ở lại nơi này với Tô Mạn, ban ngày cô ta đến xưởng nhìn Tô Mạn làm việc, thấy em gái nhà mình như thể sấm rền gió cuốn, tha hồ vùng vẫy, chỉ điểm giang sơn, trong lòng Tô Thu Nguyệt có đôi chút sùng bái.
Cô ta không khỏi than thở, tại sao đều cùng một mẹ sinh ra mà lại chênh lệch nhiều đến thế. Tuy em gái của cô ta vẫn là học sinh cấp hai, nhưng bởi vì người ta không muốn học, không có thời gian để học, bằng không thì thi đậu dại học thật đấy.
Nhưng khi nghĩ đến mấy ông anh nhà mình, cán cân trong lòng Tô Thu Nguyệt lại cân bằng, mẹ cô ta vẫn yêu thương con gái mà.
Trái lại Tô Mạn không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện linh tinh rối bời như cô ta, mỗi ngày cô phải để ý trông nom những chiếc tủ quần áo mới mà nhóm Trần Minh Hoa làm ra.
Quả nhiên Trần Minh Hoa là một bậc thầy tay nghề giỏi. Không còn những ràng buộc khuôn sáo mà trước đó Tô Mạn đưa ra, để cho ông ta tự do phát huy, quả thực những chiếc tủ đồ do ông ta làm cực kỳ đẹp mắt, đẹp đến mức làm Tô Mạn cảm thấy những chiếc tủ này chính là đồ gia dụng hoàn mỹ nhất trong tất cả đồ gia dụng.
Tuyệt đối không thể bán rẻ.
Đợi bên xưởng làm được vài chiếc tủ quần áo đẹp đẽ, Tô Mạn bèn mời thợ chụp đến chụp ảnh số tủ này, sau khi rửa ảnh, cô mang theo album, muốn đến tỉnh thành để tìm công ty bách hóa.
Lần này Tô Mạn đưa Tô Thu Nguyệt đi cùng mình.
Dù sao đây là lần đầu tiên Tô Thu Nguyệt đến tỉnh thành, cô ta kích động không thôi. Tô Mạn ngồi xe mấy tiếng đồng hồ đã thấm mệt, vậy mà Tô Thu Nguyệt còn rất có tinh thần.
Tô Mạn thầm nghĩ, quả nhiên là người trẻ tuổi, tràn trề sức sống. Sau khi xuống xe, hai người lại lên xe buýt.
Dọc đường đi ngang qua một số nhà máy, Tô Mạn chỉ những nơi đó và nói: “Chị nhìn rồi so sánh những nhà máy này với nhà xưởng ở huyện chúng ta xem, có phải chúng đặc biệt khí thế không? Người ta làm công nhân ở những nơi đấy mới có được chế độ đãi ngộ tốt.”
Tam quan của Tô Thu Nguyệt thật sự được đổi mới. Trước đây cô ta cảm thấy huyện mới là nơi tuyệt vời, sầm uất nhất, có thể làm công nhân ở huyện, coi như cô ta đã thỏa mãn kiếp này.
Bây giờ ra ngoài một chuyến mới biết mình thật sự giống như ếch ngồi đáy giếng. Khoan nói đến những công nhân ở đây, chỉ tính người qua đường thôi đã thấy sự khác biệt, cách ăn mặc của họ có sự chênh lệch quá lớn với những người sống ở huyện. Dân huyện mặc đồ còn vá chằng vá đụp, dân tỉnh ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ. Những cô gái trẻ mặc váy Braggi xinh đẹp, đó là thứ mà Tô Thu Nguyệt chưa từng thấy. Mấy chiếc kẹp trên tóc họ lấp lánh dưới nắng trời, chân mang giày xăng đan rất xinh, hoàn toàn khác với thứ mà cô ta gọi là giày vải, thậm chí cô ta còn muốn thu chân lại.
Xuống xe rồi, cô ta vẫn còn ngẩn ngơ. Tô Mạn hỏi: “Sao vậy?”
“Em gái, bọn họ ăn mặc đẹp quá.”
Tô Mạn: “... Chị chỉ thấy họ đẹp thôi à? Chị không suy nghĩ tại sao họ có thể ăn mặc đẹp như thế à? Bởi vì họ đọc sách nhiều, dốc sức cần cù nên được phân công đến đơn vị tốt, có khả năng đến tỉnh thành, được tiền lương cao, mua quần áo kiểu mới nhất.”
Đôi mắt Tô Thu Nguyệt hơi mông lung, trong lòng ghen tị. Trước đây cô ta cảm thấy Tô Thu Nguyệt mình có mục tiêu theo đuổi, một lòng muốn đến huyện, bây giờ lại phát hiện mục tiêu theo đuổi của mình thật sự quá mất mặt.
Hai người tìm nơi ăn trưa, sau đó Tô Mạn đưa Tô Thu Nguyệt đến công ty bách hóa, tầng một ở nơi đấy có bán sách.
“Em gái em gái, em nhìn tòa nhà này cao chưa kìa.”
Tô Mạn nhìn công ty bách hóa cao năm tầng: “Đó là công ty bách hóa lớn nhất tỉnh đấy.”
“Em gái, chị lại có lý tưởng mới rồi, chị muốn đến đây làm kế toán.”
Tô Mạn: “…”
Khi Tô Mạn đến công ty bách hóa để bàn chuyện làm ăn thì Tô Thu Nguyệt đến hiệu sách ở tầng một để tìm sách học, còn Tô Mạn thì tự mình lên tầng hai.
Tô Mạn lên tầng hai, tầng hai là nơi chuyên bán đồ gia dụng.
Thu mua đồ gia dụng, thật ra là kiểm tra một ít hàng mẫu, đồ đạc cần mua cũng không nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận