Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 287 - Ý kiến




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên Tô Mạn cũng rất khâm phục những lãnh đạo này, tuy rằng bọn họ cũng có lòng tư lợi cá nhân, có đôi khi cũng sẽ làm ra vài chuyện ích kỷ, nhưng về các vấn đề lớn mà nói, vẫn có thể nắm chắc được.
Cô cũng giúp đưa ra ý kiến một cách nghiêm túc: “Chuyện liên quan đến lương thực, hôm nay không phải trong cuộc họp đã đề nghị trồng rau sao. Cháu đoán các xã viên đề biết trồng các loại cây thu hoạch có sản lượng cao như đậu và khoai lang này. Chắc hẳn có thể giải quyết một phần vấn đề. Ngoài ra, cháu phát hiện ra rau cải trồng ở nông thôn chúng ta rất có giá trị ở thành phố. Hay là phía bên xưởng phục vụ tổng hợp tìm cách bán rau, sau này sẽ nói với các xã viên, tìm bọn họ thu mua rau, để trong lòng mọi người có chút hy vọng?”
“Cháu nói là bán rau sao?” Bí thư Trình lại bắt đầu hút thuốc, nghe được lời đề nghị mà Tô Mạn nói lại không bỏ xuống, đây đúng thực cũng được tính là một đường ra, cho dù không mang lại tác dụng lớn, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
“Được, chuyện này cháu cũng hao tâm tổn trí rồi.”
Tô Mạn lại nói: “Lát nữa cháu sẽ chạy sẽ chạy tới huyện một chuyến để bàn chuyện này. Ngoài ra cháu còn định làm xưởng gia dụng, làm chút đồ dùng trong nhà, sau này trong huyện bàn không được, cháu sẽ tìm cách ở tỉnh.”
Lần này lỗ hổng dụng cụ nhà bếp quá lớn, trong huyện không thể dựa vào được, phải tới tỉnh tìm cách. Tô Mạn cũng biết, cô không quan tâm vấn đề dụng cụ nhà bếp của các xã viên người ta, vì thời gian lâu dài, những xã viên này cũng sẽ lần lượt tìm được cách giải quyết. Nhưng nếu bây giờ cô đã ở công xã này, vậy cũng không thể bỏ mặc mà không quan tâm. Điều này đối với cô mà nói vừa là lời khiêu chiến cũng vừa là cơ hội.
Bí thư Trình: “Sao lại nghĩ đến lập xưởng gia dụng?”
“Đây cũng là do trước đó mở cuộc họp trong huyện, tiếp xúc với những đồng chí khác mới biết, người ở thành phố mua đồ gia dụng đều không dễ mua, muốn kết hôn mua tủ quần áo còn cần đến phiếu, mà chưa chắc đã mua được. Nên cháu nghĩ, công xã chúng ta cũng có người làm nghề thợ mộc, trước đây con gái nhà ai gả đi, hay con trai kết hôn, đều sẽ tìm thợ mộc làm đồ dùng trong gia đình, làm cũng rất đẹp. Không phải chúng ta cũng có thể làm chuyện này hay sao? Lần trước đào tạo cháu có mở một lớp, bây giờ trong công xã có rất nhiều người đều có kỹ thuật này.”
Bí thư Trình cảm thấy, Tô Mạn có thể làm được nhiều chuyện như vậy, cũng không chỉ dựa vào đầu óc thôi đâu, mà còn vì con người cô nhìn rất xa, còn rất cẩn thận. Người khác thuận miệng nói một, hai câu, cô đã có thể nhớ kỹ, lại còn có thể dùng vào thời điểm mấu chốt.
Nếu như các nữ đồng chí khác nói chuyện với người ta, nghe thấy nhà ai kết hôn không mua được đồ gia dụng, cũng chỉ coi như một lời tán gẫu, nhưng Tô Mạn lại có thể nghĩ đến những chuyện này.
“Tiểu Tô, vậy phải kêu thợ mộc làm ra chút hàng mẫu đã, chúng ta xem thử sự chênh lệch với trong thành phố có lớn hay không? Chỉ lo đến khi đó đường không dễ tìm, có khả năng còn phải vào huyện tìm người… Mà bỏ đi, có thể giúp dân chúng giải quyết vấn đề, cầu người cũng phải cầu được.”
Tô Mạn cười bảo: “Vậy cháu cũng phải kêu các thầy thợ mộc làm đồ gia dụng tốt một chút, sau này nói không chừng người ta lại cầu chúng ta.”
Bí thư Trình nghe được lời này cũng cười: “Cháu còn cho rằng như bên xưởng nung gạch hay sao?” Đây là nghĩ đến chuyện lần trước khiến xưởng nung gạch trái lại phải tìm bọn họ hợp tác.
Nhưng nghĩ đến, trong lòng lại có rất nhiều tự tin.
Nói chuyện với Tô Mạn được một lúc, các đại đội trưởng của các đại đội đã đến phía bên công xã họp.
Bí thư Trình lại chủ trì cuộc họp, tuyên bố tin tức này.
Tin tức này giống như sấm đánh ngang tai, khiến đầu của các đại đội trưởng như nổ pháo hoa.
Công xã cũng không lớn, tin tức này rất nhanh đã truyền ra, ngay cả phía bên lò gạch cũng biết tin này.
Hiện giờ đám người kế toán Từ còn đang ở trong đội, cũng lo lắng hỏi Tô Mạn: “Chúng tôi còn có các bạn học trong đại đội nữa, vậy sau này bọn họ sẽ ăn cơm như thế nào đây?”
Tô Mạn đáp: “Trong đội sẽ giải quyết, hoặc là tìm người nấu cơm, hoặc là chia lương thực để bản thân bọn họ nấu cơm ăn.”
Nghe được câu trả lời này, những đồng chí thanh niên trí thức kia cũng không thể nào yên tâm, chuẩn bị sau khi tan làm trở về sẽ bàn bạc với các bạn học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận