Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 114 - Tập huấn 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Phải cho cán sự trẻ tuổi cơ hội, chuyện này cứ sắp xếp như vậy đi.”
Lúc Trình Hiểu Hồng nghe thấy lời này thì cảm thấy giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Thành thật mà nói, gần đây cuộc sống cô ta cũng không dễ dàng gì. Bởi vì hội liên hiệp phụ nữ lúc trước đi khắp nơi bắt người, giải cứu phụ nữ. Công việc phản hồi tiếp theo do cô ta cùng với Đinh Mẫn và Vương Phương bọn họ làm cả. Để hiểu rõ tình hình, họ phải thường xuyên đến đội sản xuất bên dưới để tìm hiểu sự việc.
Đi đến nỗi chân sắp gãy rồi.
Ngoài chuyện này ra thì bình thường, cô ta cứ ngồi trong phòng làm việc mà nhìn sắc mặt của chủ nhiệm Hách.
Lúc trước cảm thấy nhàn rỗi thì cũng không có gì, bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Hách ngày nào cũng hùng hùng hổ hổ, những người làm cán sự như họ mà nhàn rỗi, trong lòng lại bị giày vò.
Bây giờ, việc nở mặt nở mày như vậy, lại để cô ta làm cùng với Tô Mạn, Trình Hiểu Hồng cảm thấy bản thân đã qua thời kỳ cực khổ, cuộc sống an nhàn sắp đến rồi.

Mặc dù công tác thu hoạch vẫn đang trong quá trình thực hiện, nhưng mà việc đào tạo này chỉ nhằm vào các cán bộ xã, cho nên không có ảnh hưởng quá lớn. Dù sao thì một lần cũng không thể đào tạo được nhiều người như thế, cho nên chỉ cần tiến thành đào tạo luân phiên là được rồi.
Tô Mạn đã lên một kế hoạch đào tạo, lập kế hoạch rõ ràng các công việc chuẩn bị cần thiết cho đào tạo, cũng như các đợt đào tạo. Sau đó giao bản kế hoạch này cho Trình Hiểu Hồng, để Trình Hiểu Hồng phụ trách những công việc đó.
Trình Hiểu Hồng nói: “Đều đưa cho tôi? Cô chắc chứ?”
Tô Mạn nói: “Cô không muốn làm cái này?”
“Không không, ý của tôi là công việc này không phải do cô phụ trách sao, sao cô lại giao cho tôi?”
Trình Hiểu Hồng có chút không dám tin vào lòng tốt của Tô Mạn. Dẫu sao thì công việc này giao cho cô ta, đồng nghĩa với việc cô ta đang phụ trách công việc này. Hơn nữa Tô Mạn đã lên sẵn kế hoạch rồi, mà cũng giao cho cô ta, đồng nghĩa với việc tay cầm tay dạy cô ta làm cái việc này. Nếu làm tốt thì đây đều là công lao của cô ta đấy.
“Tôi còn phải làm giáo án, làm không xuể nhiều việc như vậy. Nếu như chủ nhiệm Hách đã sắp xếp cô, thì đương nhiên tôi phải giao công việc này cho cô. Nếu như cô có khó khăn, có thể nói với chủ nhiệm Hách.”
“Không có khó khăn.” Trình Hiểu Hồng lập tức nói: “Đội sản xuất bên dưới tôi đều quen biết cả, chuyện này tôi có thể làm tốt. Không phải chỉ là tiến hành xếp lớp cho cán bộ của những đại đội sản xuất, để họ thay phiên đến tập huấn thôi sao, cái này có khó gì đâu.”
Hơn nữa đợt đào tạo lần này còn có sự ủng hộ của bí thư Trình nữa đấy, lúc cô ta liên lạc với đội trưởng của những đại đội sản xuất đó, họ cũng chỉ có thể phối hợp với cô ta. Thân là một cán sự nhỏ của hội liên hiệp phụ nữ, cũng có những lúc như thế này, cô ta mới có cảm giác vinh dự của một cán bộ công xã.
Có công việc này, sau này cô ta không phải là kẻ ăn không ngồi rồi trong hội liên hiệp phụ nữ công xã nữa.
Tô Mạn nghe thấy cô ta vui vẻ nhận việc, cô gật đầu hài lòng.
Cô cảm thấy những cô gái này vẫn có thể bồi dưỡng được. Sau khi bị ghẻ lạnh vài ngày, bị khinh thường một thời gian, họ cũng biết tiến bộ vươn lên rồi.
Rất tốt, sau này những chuyện lặt vặt như thế này, đều giao cho họ làm là được rồi.
Nếu như cứ để một mình cô làm, còn không phải mệt chết mất sao.
Công tác đào tạo lần này, Tô Mạn cũng rất xem trọng, còn đặc biệt phát đơn thông báo đào tạo cán bộ. Người giảng chính là Tô Mạn, cán sự hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà, trợ giảng là Trình Hiểu Hồng, cán sự hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà, đơn vị đào tạo là công xã Bắc Hà.
Mặc dù kí tên là công xã Bắc Hà, nhưng mà phía trước liên tiếp xuất hiện hai cái tên của hội liên hiệp phụ nữ, điều này cũng khiến người ta không thể nào phớt lờ đi địa vị của hội liên hiệp phụ nữ công xã Bắc Hà trong đợt tập huấn lần này.
Thông báo này được đưa ra, chủ nhiệm Hách thì cũng không có ý kiến gì, cảm thấy như thế này rất chính quy, cũng có thể thể hiện được địa vị của Hội liên hiệp phụ nữ.
Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.
Đợi chủ nhiệm Hách vừa đi ra, Vương Phương chua xót nói: “Còn tưởng là kiếm được việc gì tốt nữa cơ, kết quả là làm trợ lý cho người ta.”
Đinh Mẫn yên lặng xem kịch.
Mặt Trình Hiểu Hồng kìm nén đến đỏ bừng, lúc nhìn sang Tô Mạn, ánh mắt có chút ai oán: “Sao tôi lại làm trợ giảng?”
Tô Mạn nói: “Cô muốn làm người giảng chính?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận