Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 480 - Dao động




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Báo chí là một mặt. Mặt khác, cháu cảm thấy nhân viên tiêu thụ ở các nhà xưởng cũng phải hành động, lúc ra ngoài làm công tác tiêu thụ thì kiêm cả việc tuyên truyền cho bến tàu Bát Nhất.”
Xưởng trưởng Chu và Xưởng trưởng Cao nói: “Với mồm mép của họ, bọn chú lo là không được, họ không giống nhân viên tiêu thụ của các cháu.”
Xưởng nào cũng có bộ phận tiêu thụ, nhưng ở những xưởng khác, ngay từ đầu họ đã có con đường tiêu thụ cố định, vốn không cần chạy ra ngoài công tác, cùng lắm chỉ đi ra khảo sát đôi chút tình hình mà thôi. Nhất là nhân viên tiêu thụ của xưởng quần áo, người ta đi ra ngoài, đôi khi còn được mời ăn cơm.
“Vậy thì cổ vũ thôi, công nhân xuất sắc đều nhờ cổ vũ mà ra đó.”
Nói trắng ra là nếu muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ nhiều chút, không thì ai chịu dốc sức cho mình.
Tô Mạn dứt khoát đưa cho mọi người xem số tiền thưởng khích lệ bộ phận tiêu thụ của cô.
Thế là mọi người vừa xem đã trợn mắt, không ngờ Tô Mạn lại cho họ xem một số thành tích của nhân viên tiêu thụ.
Xưởng trưởng Chu với xưởng trưởng Cao xem mà cảm thấy không còn cách nào khác.
Nếu tính như thế, chút phần thưởng khích lệ cũng không sá gì.
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao vừa quay về đã tăng thêm nhiệm vụ cho bộ phận tiêu thụ, đồng thời thêm cả chính sách khen thưởng.
Nhân viên tiêu thụ của xưởng quần áo và xưởng nung gạch được Xưởng trưởng gọi đến văn phòng để họp.
Lúc đi ra, người nào người nấy hào hứng đến tít mắt, miệng cười toe toét.
Trước đây ở trong văn phòng, họ rảnh rỗi lại ngồi đọc báo, sửa sang tình hình tiêu thụ ở các nơi. Sau khi ra khỏi văn phòng xưởng trưởng, không cần chủ nhiệm thu xếp, bọn họ đã chạy vèo đi tìm chủ nhiệm sản xuất để xin tài liệu.
Bọn họ muốn hiểu rõ tất cả sản phẩm mới trong xưởng, ngoài ra còn có người mời nhân viên tiêu thụ của xưởng gia dụng ăn cơm để lấy kinh nghiệm.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, nhân viên tiêu thụ của ba bên hẹn nhau ra ngoài.
Nhân viên thuộc bộ phận tiêu thụ của xưởng quần áo là những người từng trải nhiều nhất, thế là nhờ người của xưởng quần áo dẫn dắt từng đội, mỗi đội có một người thuộc xưởng quần áo, một người ở xưởng gạch và một người đến từ xưởng gia dụng. Ai nấy đều cầm theo sản phẩm của đơn vị mình, họ không thể mang được nhiều thứ nên dứt khoát chụp ảnh, sau đó sửa sang thành quyển album ảnh rồi mang theo.
Xưởng thuốc lá và xưởng vải bông vải lanh nghe được tin tức, họ cũng lén lút hỏi thăm nhưng chỉ biết ba nhà kia có quan hệ thân thiết, nhưng người ta làm gì cụ thể thì họ không rõ. Thế là họ đi tìm huyện trưởng Cao.
Bấy giờ huyện trưởng Cao và bí thư Lâm đang ở trong văn phòng.
Quả nhiên bản thảo mà Tô Mạn gửi đến tỉnh thành đã được đăng lên báo, hơn nữa còn được đăng trên báo Nội Bộ.
Báo Nội Bộ được phân phối riêng cho các đơn vị chuyên môn, cho dù các lãnh đạo không đặt báo giấy thì vẫn xem được.
Bí thư Lâm đọc được bài báo ấy trên báo Nội Bộ thì khen ngợi bộ phận tuyên truyền đã làm rất tốt.
Bộ phận tuyên truyền biết Tô Mạn được bí thư Lâm coi trọng nên họ cũng không tham công này, ăn ngay nói thật, đây không phải là công lao của họ.
Đó là nhờ Tô Mạn đề nghị, bản thảo cũng do Tô Mạn gửi đi.
Bản thảo này được viết như thế nào, đấy cũng là ý tưởng của Tô Mạn.
Bí thư Lâm nghe vậy nên gọi điện cho Tô Mạn.
Tô Mạn nói qua điện thoại rằng: “Sau khi ăn Tết, cháu thấy tàu chở hàng lớn như vậy, có thể chứa được không ít hàng hóa. Vì vậy cháu nghĩ nếu như hàng hóa ở những khu vực khác đưa đến chỗ chúng ta, họ cũng có thể vận chuyển đường thủy, thế nên cháu tuyên truyền một chút, như vậy cũng có thể giúp bến tàu của huyện chúng ta thu hồi vốn nhanh hơn.”
Nghe được những lời ấy, bí thư Lâm lập tức gọi Tô Mạn đến văn phòng để nói cụ thể hơn.
Huyện trưởng Cao nói: “Tiểu Tô, bến tàu của huyện Nam Bình chúng ta không tính là lớn. Cả tỉnh cũng có không ít bến tàu, chẳng qua bến tàu ở tỉnh thành lớn như vậy, khá hơn chỗ chúng ta nhiều.”
Trong suy nghĩ của ông ta và bí thư Lâm, dù sao Nam Bình cũng quá nhỏ, nhỏ đến mức không ai chớp mắt, bến tàu được xây dựng cũng nhỏ hơn, không thể so sánh với người ta.
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Nhưng huyện Nam Bình của chúng ta cũng có chỗ lợi, những huyện thành gần đây vốn không có bến tàu. Nếu họ đi đường ngang qua Nam Bình thì sẽ tiện hơn đi đường tỉnh, cháu cảm thấy nếu huyện chúng ta muốn thu hút những người đó đến, chúng ta hoàn toàn có thể cho họ sử dụng miễn phí một năm. Đợi họ đi đường này quen rồi thì sẽ giữ chân được họ thôi, nếu miễn phí một năm không được thì hai năm, ba năm. Cháu cảm thấy nếu có thể giữ chân những người này, tạm thời không kiếm tiền, nhìn theo hướng dài lâu sẽ rất có ý nghĩa với huyện chúng ta. Ví dụ như họ đến huyện chúng ta để vận chuyển hàng hóa, đôi bên cùng nhau góp vốn sửa đường, không chừng họ cũng sẽ đồng ý suy xét một chút.”
Nghe Tô Mạn nói đến chuyện góp vốn sửa đường, bí thư Lâm và huyện trưởng Cao đều dao động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận