Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 321 - Sản xuất hàng loạt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ xưởng gia dụng lại có thêm hai thanh niên trí thức. Một người làm nhân viên văn phòng, một người làm kế toán viên. Tuy rằng xưởng trưởng là bí thư Trình đảm nhiệm, nhưng trên thực tế nhà xưởng vẫn do bên Tô Mạn quản lý.
Các thợ cả trong nhà xưởng, người nào cũng bận rộn trong sự phấn khởi, nhìn thấy cô đi tới, đều vui vẻ chào hỏi.
Bây giờ trong nhà xưởng vô cùng bận rộn, không chỉ có đơn hàng từ bên xưởng làm đồ sắt, mà còn có cả đơn đặt hàng ở phía bên tiệm cơm quốc doanh.
Để có thể đặt đơn hàng với giá cả rẻ nhất, tiệm cơm quốc doanh đã giúp giới thiệu hai xưởng nhỏ cùng nhau tiến hành đặt hàng. Lượng đơn đặt hàng của ba xưởng cộng lại hoàn toàn không ít hơn xưởng làm đồ sắt, nên bây giờ đều làm việc đến khí thế ngút trời.
Cô vừa mới ra khỏi xưởng gia dụng, nhìn thấy trên mặt của Tô Đại Trụ đen nhẻm, chạy tới với gương mặt hưng phấn: “Em gái… xưởng trưởng Tô, mau qua xưởng nung gạch chúng ta mà xem, chủ nhiệm Thôi của chúng ta làm ra gạch đỏ rồi.”
Tô Mạn lập tức nhướng mày trong sự kích động: “Nhanh như vậy đã nghiên cứu ra rồi sao?”
Tô Đại Trụ đáp: “Gạch cho ra rồi, không tin em qua đó mà xem.”
Tô Mạn nhanh chóng đi về bên xưởng nung gạch đó.
Khi hai người đến xưởng nung gạch, mọi người cũng đang tụ tập náo nhiệt, nhìn viên gạch vừa mới ra lò. Viên gạch đỏ rực còn tỏa ra khí nóng, mọi người đều không dám lại gần, còn đang trong quá trình làm nguội.
Thế nhưng Thôi Hướng Bắc đã dùng kẹp sắt kẹp một viên lên nhúng vào trong nước làm lạnh, sau đó đập xuống đất.
Viên gạch này còn rất cứng, bị đập mấy lần mới nứt ra. Mấy thợ cả nói trong sự vui sướng: “Gạch tốt, nung tốt hơn trước đây, mà ra lò cũng nhanh nữa.”
Thôi Hướng Bắc bảo: “Chính là có yêu cầu nghiêm khắc đối với đất đai, rất phí đất.”
Thợ cả đáp: “Đất không đáng giá, có nhiều mà.”
Đối với bọn họ mà nói, đất trên mặt đất này là thứ không đáng giá nhất. Thôi Hướng Bắc nghĩ ngợi, vẫn có hơi không hài lòng, cứ cảm thấy đây không phải viên gạch tốt nhất.
“Xưởng trưởng Tô tới rồi.” Có người nhìn thấy Tô Mạn tới, hô một tiếng.
Thôi Hướng Bắc nghe được tiếng hô này, lập tức đứng dậy, cũng không để ý đến những người khác, sau đó dùng tay áo lau mặt theo bản năng, quay đầu nhìn Tô Mạn: “Xưởng trưởng Tô.”
Tô Mạn vui vẻ hỏi: “Tôi nghe nói đã nghiên cứu ra gạch mới rồi?”
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của Thôi Hướng Bắc cũng vui theo, còn vui hơn cả khi viên gạch vừa mới ra lò, anh ra vẻ nghiêm túc, chỉ vào viên gạch trên mặt đất: “Chính là những cái này.”
Tô Mạn nhìn cẩn thận, quả nhiên là gạch đỏ.
Thực ra thời đại này cũng có gạch đỏ, nhưng chất lượng gạch đỏ ở thời đại này cũng không tính là tốt. Gạch đỏ tốt chân chính khi nào mới làm ra thì bản thân Tô Mạn cũng không nhớ rõ. Nhưng trong trí nhớ của cô, gạch đỏ vẫn luôn được dùng trong rất nhiều năm, sau này hình như để bảo vệ đất canh tác, cho nên mới dừng nung gạch đỏ, mà là chuyển sang dùng một loại gạch khác.
Nhưng đó đều là chuyện của sau này, đối với hiện tại mà nói, loại gạch này chính là gạch tốt.
“Chủ nhiệm Thôi, anh thật sự làm được rồi!” Cô vui vẻ nhìn Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc ho một tiếng có chút ngại ngùng: “Cũng không có gì, tôi cũng là đi vào huyện nghiên cứu thảo luận với các nhân viên kỹ thuật trong huyện, sau đó lại tìm bọn họ mượn một ít sách về, lại thêm thực nghiệm cải tiến tại hiện trường, từ từ thử ra mà thôi. Đây cũng không tính là sáng tạo mới gì, cùng lắm cũng chỉ xem như cải thiện.”
“Có tiến bộ lớn như vậy cũng rất khó có được, chủ nhiệm Thôi rất giỏi.”
Tô Mạn dựng ngón tay cái với anh, thật lòng cảm thấy Thôi Hướng Bắc đã làm ra một chuyện tốt.
Những người khác cũng cười tươi, khen ngợi anh: “Chủ nhiệm Thôi quả thực có lòng, rất nhiều ngày rồi đều không nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vẫn là kỹ thuật của chủ nhiệm Thôi vượt trội.”
Tô Mạn cười nói: “Đây là chuyện tốt ở xưởng nung gạch chúng ta, lát nữa bí thư Trình qua đây, tôi sẽ đi tìm ông ấy báo cáo để giành tiền thưởng tháng này cho mọi người.”
Nghe được lời này của Tô Mạn, các công nhân lập tức hoan hô một tiếng đầy vui sướng.
Đợi sau khi giải tán các công nhân, Tô Mạn lại nói chuyện thật chi tiết về gạch với Thôi Hướng Bắc, dù sao vui vẫn hoàn vui, một vài vấn đề sau đó vẫn phải sắp xếp cho tốt. Làm thế nào mới có thể lợi nhuận hóa sản phẩm mới ở mức cao nhất, đây đều là chuyện cần cô lo lắng.
Cô hỏi: “Có thể sản xuất hàng loạt được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận