Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 370 - Tôi sẽ giúp cô




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cũng không tự mình coi thi mà để cho các thợ lâu năm của công xã Bắc Hà đến phỏng vấn. Dù tay nghề của các thợ lâu năm của công xã Bắc Hà không bằng những bậc thầy sống ẩn dật này, nhưng bọn họ vẫn có thể đánh giá đơn giản được. Bí thư Trình nghe xong yêu cầu của Tô Mạn, lập tức đồng ý và sắp xếp những người thợ giỏi nhất đến đây.
Nhân lúc trường tiểu học vẫn chưa khai giảng thì mượn sân thể dục của bọn họ để chuẩn bị cho buổi đánh giá thợ mộc tại đây. Trong phòng học sẽ thi trình độ văn hóa. Sau khi sắp xếp đâu vào đấy những chuyện thượng vàng hạ cám, Tô Mạn lại tìm bí thư Lâm để báo cáo tiến độ công việc. Cô cũng muốn nhờ một vài lãnh đạo đến tuyển dụng giúp.
Thông thường khi xưởng tuyển công nhân đều sẽ được quyết định chung bởi vài vị lãnh đạo. Nhưng hiện tại xưởng gia dụng chỉ có một lãnh đạo là Tô Mạn, không hợp quy định. Mà lúc này cũng có rất nhiều người tìm đến Tô Mạn, muốn đi cửa sau để được bố trí công việc trực tiếp. Tất nhiên Tô Mạn không đồng ý, từ chối rằng không chỉ có một mình cô quyết định người trúng tuyển mới lừa được bọn họ. Vì vậy, cô không định sẽ một thân một mình tuyển dụng, sau dễ đắc tội người ta.
Bí thư Lâm nói: “Thế này đi, chú sẽ bảo đồng chí bên công đoàn và cả Tiểu Lý đến.”
Tô Mạn cười nói: “Có họ, cháu không còn phải lo gì nữa rồi.”
Tô Mạn cố ý bảo thư ký Lý đến buổi chiều trước ngày đánh giá một hôm mới thông báo chuyện đánh giá tuyển dụng cho các lãnh đạo của công hội, như vậy sẽ tránh được việc nhờ vả người ta.
Vào ngày thi, cổng trường tiểu học huyện Nam Bình chật kín người. Những người đi vào trong đều là người tham gia thi tuyển, còn bên ngoài là những người đến hóng hớt, cũng có gia đình không yên tâm nên đi theo đến đó. Mặc dù đông người nhưng tất cả các công việc lại được tiến hành theo đúng trình tự.
Ở cổng sẽ có một cái lều để nước mát cho mọi người uống do hai đồng chí nữ quản lý. Tại cổng sẽ có bốn đồng chí nam đứng canh, dựa vào danh sách để cho người tham gia thi đi vào và ngăn những người không liên quan ở bên ngoài để duy trì trật tự. Trên đường đi lại có thêm hai đồng chí nữ dẫn đường cho thí sinh đến nơi thi.
Người phát bài thi cũng được sắp xếp rồi, ngay cả nhân viên công hội làm giám thị cũng có người bưng trà rót nước cho. Về phía sân thể dục cũng đã bố trí người chuẩn bị sẵn các vật dụng và nguyên liệu cần thiết để thi thực hành.
Thư ký Lý là cán bộ lâu năm của huyện, tuổi cũng sắp 30, quen biết khá nhiều. Bí thư Lâm bố trí anh ta đến vốn là để giúp Tô Mạn ra mặt, ông ấy lo Tô Mạn không chỉ huy được người ta, buổi thi tuyển dụng sẽ xảy ra vấn đề.
Kết quả đến đây rồi, thư ký Lý mới phát hiện mình hoàn toàn không có đất dụng võ. Các thanh niên này rất nghe lời đồng chí Tô Mạn, bảo họ làm gì thì làm đó, không hề than vãn, hơn nữa còn làm rất nhiệt tình. Thư ký Lý cố tình hỏi một đồng chí nam xem bọn họ thuộc đơn vị nào.
Đồng chí nam ấy ngại ngùng nói: “Chúng tôi không có đơn vị, chỉ tham gia thi tuyển thôi. Xưởng trưởng Tô nói hôm nay là một bài thi đánh giá năng lực làm việc của chúng tôi.”
Thư ký Lý: “...”
Thư ký Lý đi tìm Tô Mạn, giơ ngón tay cái lên với cô: “Xưởng trưởng Tô, cô thật là lợi hại. Bí thư Lâm bảo tôi đến hỗ trợ công việc cho cô, tôi đợi cô mấy hôm mà cô không đến tìm tôi, tôi còn tưởng cô đã nhờ các phòng ban khác. Hóa ra cô không nhờ ai hết mà đã tự mình giải quyết rồi.”
Anh ta tâm phục khẩu phục Tô Mạn. Chẳng trách bí thư Lâm coi trọng Tô Mạn đến thế. Nhìn được tài năng từ những điều nhỏ nhặt. Nếu là anh ta, anh ta sẽ không nghĩ ra cách này, cùng lắm là nhờ cậy các phòng ban khác để họ điều đến vài người mà thôi. Nhưng nếu không cần nhờ đến người khác thì ai mà muốn đi nịnh nọt bọn họ chứ.
Tô Mạn cười nói: “Tôi cũng chỉ là nghĩ kiểu gì cũng phải thi, thôi thì thi luôn một lần. Một mũi tên trúng hai đích. Bây giờ phòng ban nào cũng bận, tôi cũng ngại làm phiền công việc của người khác. Nếu tự mình làm được thì cố làm hết sức. Bí thư Lâm tin tưởng tôi, tôi không thể cản trở bí thư Lâm được.” Hiện tại cô còn chưa có chỗ đứng ở huyện, cô không muốn nợ nần ơn nghĩa ai.
Thư ký Lý nói: “Sau này cần gì thì cứ nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ giúp cô. Cái này là tôi tự nói, không phải bí thư Lâm nói.” Qua lại với người giỏi là điều rất cần thiết. Sau này gặp khó khăn, có khi người ta sẽ đưa ra được hướng giải quyết ấy chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận