Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 562 - Hôn 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Rất…” Thôi Hướng Bắc nhìn về phía Tô Mạn: “Anh cũng không nhìn bọn họ, không biết có xinh không.”
Tô Mạn nở nụ cười: “Không sao, em cũng có phải loại người nhỏ nhen đó, Thôi Hướng Bắc, em chỉ muốn nói với anh, nếu có một ngày anh có suy nghĩ khác, phải nói rõ với em trước. Sau này hai chúng ta chia tay, anh tìm ai, em cũng không có ý kiến.”
“Em đang nói lung tung gì thế?” Thôi Hướng Bắc kích động siết chặt bàn tay cô: “Anh là loại người đó sao?”
“Anh đừng hiểu lầm.” Tô Mạn vỗ nhẹ lên tay anh: “Em không nghi ngờ anh.”
Cô nói những lời này với anh, chỉ là vì bây giờ cô đang thích Thôi Hướng Bắc, cho nên cũng không hy vọng sau này sau khi chia tay sẽ trở thành kẻ thù. Cô mong rằng sau này có chia tay rồi, cũng là chia tay trong hòa bình, mà không phải bởi vì phản bội. Cô không có cách nào chấp nhận sự phản bội. Cho dù cái thích này của cô đối với anh cũng không sâu đậm như vậy, cũng không đến mức đau đến đứt ruột gan, nhưng vẫn không có cách nào chấp nhận.
Thôi Hướng Bắc có hơi oan ức, cảm thấy mình bị nghi oan: “Vậy tại sao em lại nói như vậy?”
“Không phải vì em nghĩ trong trường có nhiều nữ sinh ưu tú như vậy sao, em muốn cảnh cáo anh thôi, chứng minh em căng thẳng vì anh, không phải sao?”
789: “… Con người cứ há miệng là ra lời ngon tiếng ngọt.”
Tô Mạn trực tiếp nhốt nó vào phòng tối.
Nỗi oan ức trong lòng Thôi Hướng Bắc lập tức không còn, ngược lại lại dâng lên tâm trạng vui sướng, Tô Mạn khẩn trương vì anh nên mới nói như vậy.
“Sẽ không đâu, anh sẽ không tìm người khác đâu, anh không phải loại người đó.” Thôi Hướng Bắc lại duỗi tay nắm một bàn tay của Tô Mạn, hai người đứng đối nhau: “Cha mẹ anh đều là quân nhân, từ nhỏ giáo dục mà anh được tiếp nhận chính là trung thành, anh không phải quân nhân, nhưng anh trung thành với em.”
Tô Mạn có hơi hối hận vì đã nói những lời này, chàng trai này vẫn còn quá trẻ, ngay cả trung thành cũng lôi ra. Mặc kệ sau này Thôi Hướng Bắc sẽ thế nào, nhưng Thôi Hướng Bắc của bây giờ khiến trong lòng cô còn có hơi áy náy.
Cô cảm thấy nếu như như đặt tình cảm của mình và Thôi Hướng Bắc lên hai bàn cân, phỏng chừng phía bên mình chắc chắn sẽ bị hất lên rất cao.
Thôi Hướng Bắc thấy cô không nói gì, cảm thấy cô không tin mình, mới vội bảo: “Tô Mạn, anh nói là thật đó, em tin anh có được không? Anh đảm bảo với em, hay là anh viết thư đảm bảo nhé, đảm bảo Thôi Hướng Bắc tốt với Tô Mạn cả đời.”
“…” Tô Mạn nhón chân, hôn lên môi anh một cái: “Tin anh, tin anh mà.”
Thôi Hướng Bắc lập tức cảm giác máu khắp toàn người mình vọt từ gót chân lên đến đỉnh đầu.
Tô Mạn vỗ vào miệng một cái, thầm nghĩ hóa ra hôn môi có cảm giác này, vừa mềm vừa nóng, lại rất thoải mái.
Thấy Thôi Hướng Bắc ngây người ra đó, cô ho khan: “Cái đó, muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Thôi Hướng Bắc lắp bắp bảo: “Vừa, vừa rồi…”
Tô Mạn đáp: “Vừa rồi em có làm gì sao, em chẳng làm gì hết, đi thôi, về nào.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
….
Mãi cho đến khi tới cửa ký túc xá, Thôi Hướng Bắc vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện vừa rồi, trên thực tế, anh cũng không biết phải nói gì, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Trong lòng anh buồn phiền, lại cảm thấy vô cùng thích chí.
Loại cảm giác vừa rồi đó quá tốt.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta ra ngoài đi dạo. Sáng mai anh phải về rồi đúng không?”
“Ừm.” Thôi Hướng Bắc đỏ mặt gật đầu: “Chiều mai phải về rồi... anh vẫn sẽ bớt thời gian về đây thăm em.”
Tô Mạn nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Không cần đặc biệt bớt thời gian ra làm gì, chúng ta không giống với người khác, hai chúng ta là người có ước mơ. Anh vất vả lắm mới vào lại trường đại học, phải tranh thủ thời gian học thêm kiến thức đi.” Lỡ như Thôi Hướng Bắc bớt thời gian ra rồi, mà bản thân cô không thể bớt ra được, vậy thì lại không tốt, vẫn phải mỗi bên có việc của mình sẽ ổn hơn.
Thôi Hướng Bắc gật đầu.
Bạn gái của mình quả thực không giống với những nữ đồng chí khác, luôn suy nghĩ cho anh: “Vậy khi nào nghỉ anh sẽ qua.”
Anh lôi một cái bọc ra từ trong ba lô của mình, đưa cho Tô Mạn: “Anh mua cho em đấy, lần trước tới Thượng Hải mua rồi, cũng không biết em có thích hay không. Nghe nhân viên bán hàng nói là kiểu dáng phù hợp nhất.”
Lần đầu tiên chính thức trao quà, đương nhiên không thể đả kích người ta, có thích hay không, cũng không phải một cái miệng nói là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận