Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 818 - Thay đổi




Tô Mạn tưởng mình nghe nhầm. Vừa mở hệ thống ra thì thấy thanh nhiệm vụ luôn còn thiếu chút xíu kia bây giờ đã độc một màu xanh lục. Bên trên còn hiện dấu ấn hoàn thành trăm phần trăm.
Không biết người phát minh ra hệ thống có sở thích gì thế này.
789 vui mừng nói: “Ký chủ, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Tô Mạn: “… Cho nên, tôi cần phải có tinh thần sẵn sàng quên mình vì người mới đạt được nhiệm vụ? Những người nhà họ Tô khác chỉ cần vươn lên là được rồi.”
“Ký chủ, cô với họ không giống nhau, cô muốn trở thành một thánh mẫu. Và giờ cô đã trở thành một thánh mẫu vinh dự. Có cần tôi tái tạo cơ thể cho cô bây giờ không? Cô xem, tôi còn hữu dụng thế cơ mà.”
Tô Mạn: “…Tái tạo, tái tạo rồi mi mau đi đi.”
789: “…”
Quá trình tái tạo cơ thể không thoải mái như Tô Mạn tưởng tượng. May mà đang là buổi tối, vẫn đang nằm trên giường. Bằng không cô nghĩ mình ngã lên ngã xuống mấy lượt rồi. viptruyenfull.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Sợ bị người khác nghe được, cô phải cắn chặt khăn trải gối. Cơn đau tăng dần đến mức cô ngất xỉu luôn.
Lúc tỉnh lại cô cảm thấy cả người khoan khoái.
Cơ thể không đẩy ra mấy cái nhớp nháp cáu bẩn như trên những tiểu thuyết gì đó miêu tả. Mà là cảm giác trong cơ thể tràn ngập năng lượng.
Trước kia mỗi lần cô dậy luôn thấy ngủ chưa đã, gà gật buồn ngủ. Bây giờ mở mắt thấy đặc biệt có tinh thần. Ngay cả thị lực cũng tốt hơn nhiều lắm. Thậm chí cả thính lực cũng tốt lên. Lúc đứng dậy khỏi giường cô nhận thấy bước đi của mình cũng rất vững chắc.
Tô Mạn vừa ra ngoài cửa phòng thì gặp Lý Xuân Hoa, bà ngây ra nhìn Tô Mạn mất một lúc, sau đó tỉ mỉ ngó nghiêng xem xét: “Con gái, sắc mặt con tốt hơn nhiều đó. Hôm qua đi nghỉ sớm hả?”
Tô Mạn sờ mặt rồi đi vào nhà vệ sinh nhìn xem, trước kia sắc mặt cô luôn không được tốt. Một mặt là do làm việc vất vả, mặt khác cũng là vì lý do chính cơ thể cô không tốt.
Hiện giờ nhìn trong gương, khí sắc cô hồng nhuận, có vẻ như da trông cũng trắng hơn. Thoạt nhìn toàn thân ngập tràn sức sống.
Tô Mạn nhanh nhanh rửa mặt sau đó đeo giày đi ra ngoài: “Mẹ, con ra ngoài chạy mấy vòng.”
Lý Xuân Hoa: “…”
Tô Mạn chạy mấy vòng quanh khu xưởng cũng không thấy mệt. Còn chẳng hề thở gấp, không như trước kia đi đường thôi cũng thấy mệt.
Đây chính là cảm giác có được một cơ thể khỏe mạnh.
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Cảm ơn mi, 789.”

Tô Mạn không biết những gì mình làm có bao nhiêu tác dụng. Cho nên cô vẫn luôn ở Nam Bình làm việc để rồi âm thầm tìm cơ hội thăm dò tin tức Hồ Giang với thủ đô.
Cô muốn biết đồng chí Lão Thôi và chú Cố bây giờ thế nào rồi.
Song chỉ sau một tuần, Tô Mạn nhận thấy đúng là có chút biến chuyển.
Chẳng hạn như cấp trên đưa xuống một số văn kiện, tuy rằng vẫn khá để ý vấn đề tư tưởng nhưng đã ôn hòa hơn rất nhiều. Trong văn kiện nhấn mạnh: khoa học kĩ thuật là lực lượng sản xuất quan trọng bậc nhất, phải chú trọng đào tạo. Yêu cầu trường học không được ngừng việc giảng dạy, học sinh sinh viên vẫn đến lớp theo tiến trình. Cơ cấu nghiên cứu khoa học không thể ngừng, phải tích cực tiến hành công tác nghiên cứu.
Ngoại trừ vấn đề về trường học còn có đề cập đến một số vấn đề liên quan đến phần tử tri thức. Nói rõ phải nhìn vào thực tế.
Còn nhấn mạnh không được làm ảnh hưởng đến công việc sản xuất. Phải lấy xây dựng tổ quốc làm trọng trách hàng đầu.
Những điều này là toàn bộ những nội dung văn kiện cấp trên chỉ đạo xuống. Không đề cập thêm vấn đề khác.
Có điều chỉ những chỉ thị này thôi đã có thay đổi rất lớn rồi. Ví dụ như các hoạt động khác trong huyện đã dần bình ổn hơn. Nhà xưởng sản xuất không còn bị ảnh hưởng, trường học quay trở lại giảng dạy bình thường. Các giáo viên là phần tử trí thức cũng không lo mọi người đụng chạm họ nữa.
Trường học và nhà xưởng được yên ổn, chỉ còn một số đối tượng phá rối không đáng nhắc tới, môi trường xã hội dần yên bình lại.
Ngay cả dân chúng Nam Bình trước đó không nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Hồi trước họ ra ngoài thăm người thân chỉ lo gặp mấy thanh niên đó gặng hỏi.
Đương nhiên, hoạt động thanh niên trí thức có tên tuổi xuống nông thôn vẫn xuất hiện. Nhưng có giới hạn độ tuổi, quá mười tám tuổi nếu như không có việc làm thì xuống nông thôn giúp làm công tác kiến thiết. Sau ba năm công tác mới được trở về thành phố. Có hy vọng quay trở lại thành phố, nhóm thanh niên sẽ không đến mức quá căng thẳng sợ hãi. Mà ngược lại họ mang theo tâm lý chờ mong đối với việc lên vùng cao hay xuống các vùng quê sinh sống. Coi đó là một trải nghiệm đặc biệt trong đời người.
Nam Bình cũng đón nhận không ít thanh niên trí thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận