Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 425 - Nhất trí đối ngoại




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến xưởng gạch một chuyến, Tô Mạn như nguyện lấy được giấy phê chuẩn của xưởng trưởng Cao. Xưởng trưởng Cao người này mặc dù có chút keo kiệt, nhưng sau khi thật sự đồng ý rồi, cũng rất hào phóng. Trợ giúp Tô Mạn xây dựng nhà xưởng, cũng không hạn định số lượng, để cô tùy tiện chuyển gạch trong nửa năm này.
Tô Mạn hoàn toàn bội phục điểm ấy của xưởng trưởng Cao, lúc nên hào phóng không nương tay chút nào, cũng khó trách tính tình này của xưởng trưởng Cao, còn có thể lăn lộn mở rộng như vậy.
Tô Mạn cầm hoá đơn tạm thời thuận đường còn ăn một bữa cơm ở xưởng gạch bên này.
Chờ khi cô rời đi, xưởng trưởng Cao để Thôi Hướng Bắc đưa tiễn người giùm.
Thôi Hướng Bắc còn muốn đưa cô về xưởng gia dụng, nhưng xưởng gia dụng bên kia đã có máy kéo lại đây đón người.
Tô Mạn cười nói cảm ơn: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, cảm ơn anh nói chuyện thay xưởng gia dụng chúng tôi. Nhưng lần sau anh chú ý chút, cẩn thận lãnh đạo các anh mang giày nhỏ cho anh.”
[穿小鞋: Phép ẩn dụ là những người khác sử dụng quyền hạn của họ để bí mật gây khó khăn, trả đũa hoặc áp đặt các hạn chế.]
Thôi Hướng Bắc khoanh hai tay lại: “Không sao đâu, con người xưởng trưởng Cao rất tốt. Hơn nữa tôi biết, ông ấy muốn hợp tác với cô.”
Tô Mạn biết, trong lòng Thôi Hướng Bắc vẫn có nắm chắc, không phải loại người càn quấy.
Dám nói như vậy, chính là bởi vì hiểu biết người lãnh đạo này.
Đừng nhìn bình thường chuyện gì cũng mặc kệ, thật ra tâm tư rất tinh tế. Nếu không cũng sẽ không lăn lộn thông thuận ở trong đơn vị.
Cô lên máy kéo: “Anh trở về làm việc đi, không cần tiễn.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu, nhìn thấy xe khởi động sắp rời khỏi, anh đột nhiên kêu lên: “Tô Mạn.”
Tô Mạn quay đầu lại nhìn anh.
Mặt Thôi Hướng Bắc còn có chút đỏ: “Tôi muốn nói với cô, tôi không ngừng tiến bộ. Tôi sẽ vẫn tiếp tục tiến bộ. Sau này tôi cũng sẽ cống hiến vì xây dựng đất nước.”
Lúc đầu Tô Mạn chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới những lời lúc trước mình mờ mịt từ chối Thôi Hướng Bắc, cô phải toàn tâm toàn ý cống hiến vì đất nước.
Lại nhìn Thôi Hướng Bắc, Thôi Hướng Bắc cũng nhìn cô. Trong ánh mắt mang theo sự ngượng ngùng và chờ mong đặc biệt của một chàng trai. Sạch sẽ đến mức khiến người ta ngại nói ra những lời tàn nhẫn.
Tô Mạn nghĩ một hồi, không biết trả lời như thế nào, dứt khoát nói: “Ừ, làm tốt lắm.”
Sau đó bảo người tài xế lái đi chạy lấy người.
Xe đi rồi, Thôi Hướng Bắc nghe lời nói của Tô Mạn, trong lòng cực kỳ sung sướng. Tô Mạn khen anh. Đây không phải chứng tỏ rằng trong lòng cũng có hơi tán thành anh sao.
Chờ tới lúc trở về trong xưởng, tâm tình anh còn đang vui sướng, hai tay khoanh lại, đi đường mang theo gió.
Xưởng trưởng Cao trông thấy đức hạnh đó của anh, cũng ngại nhìn. Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Thôi à, cháu dù sao cũng là người của xưởng gạch bọn chú, chúng ta phải nhất trí đối ngoại.”
Thôi Hướng Bắc thầm nghĩ cháu đây là đang nhất trí đối ngoại mà. Cho tới bây giờ cháu cũng chưa từng phản bội tổ chức!
Anh cười nói: “Chẳng lẽ xưởng trưởng Cao chú không muốn hợp tác với xưởng trưởng Tô hả?”
“…”
“Dù sao kết quả cuối cùng thì chú chắc chắn sẽ hợp tác thôi, thế không phải đều giống nhau sao? Chúng ta một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng, quyết định việc này luôn. Tốt biết bao nhiêu.”
Khóe miệng xưởng trưởng Cao co rút mấy cái.
Cho nên ông ta đáng đời đóng vai phản diện hả?
Ông ta cẩn thận đánh giá Thôi Hướng Bắc: “Cháu… Không phải vừa ý xưởng trưởng Tô đấy chứ.”
Ông ta càng nghĩ càng có khả năng lắm. Xem cái đức hạnh chủ động dâng tiền kia kìa. Đó không phải là bộ dáng chân đứng yên không thể cử động được, khi một chàng trai nhìn trúng một cô gái sao?
Nhưng Tiểu Thôi cũng rất bản lĩnh, con gái như xưởng trưởng Tô vậy người bình thường không trấn nổi đâu, đó là cưới về một người làm chủ gia đình. Đồng chí nam bình thường ai mà chịu nổi. Đàn ông con trai về nhà dù sao cũng không thể bị một người phụ nữ chỉ huy xoay mòng mòng chứ.
Tiểu Thôi cũng dám vuốt râu hùm. Dũng khí khá lắm.
Thôi Hướng Bắc lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Xưởng trưởng Cao, chú đừng nói bậy, quan hệ của cháu và xưởng trưởng Tô rất trong sáng. Chú đừng nói lung tung, phá hủy thanh danh của đồng chí nữ người ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận