Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 352 - Xa lánh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chủ nhiệm Tiết cười lạnh: “Không phải tôi gây sự, mà là chủ tịch Nhậm khinh người quá đáng, ỷ vào chức vị của mình, không cho người ta đường sống. Cái danh người đàn bà thép của cô ta đúng là danh xứng với thực.”
Huyện trưởng Cao nhìn chủ nhiệm Tiết này, chỉ cảm thấy lúc đầu mình không nên chấp nhận sự quy hàng của bà ta.
Cái đầu này thật không tốt, không có kiên nhẫn, nhưng cứ cố tình mình vừa mới được điều qua đây, còn cần đến người giúp đỡ, nên cũng không thể khiến người ta chạnh lòng được: “Bà bình tĩnh lại đã, tạm thời phải bình tĩnh hòa nhã, đừng gây chuyện, cái gì cũng phải nhịn xuống hết.”
“Huyện trưởng Cao, không phải ông sợ bọn họ đấy chứ?” Chủ nhiệm Tiết nhìn ông ta hỏi. Chính vì bà ta cảm thấy mình ủng hộ huyện trưởng Cao, cho nên mới to gan lớn mật đối đầu với chủ tịch Nhậm như vậy. Dù sao đều là người có chỗ dựa, nếu như chủ nhiệm Cao chịu thua, vậy bà ta biết làm thế nào?
Huyện trưởng Cao siết thân bút, kiềm chế cơn giận trong lòng mình: “Đây không phải sợ, đây là lấy đại cục làm trọng, tất cả đều phải lấy sự ổn định ở huyện Nam Bình làm chủ.”
Chủ nhiệm Tiết nhìn thấy ông ta có hơi mất hứng, cũng không dám oán giận nữa, mà cẩn thận bảo: “Vậy, vậy nếu phía bên chủ tịch Nhậm chèn ép, tôi phải làm sao?”
“Tôi sẽ nói với bí thư Lâm.” Bây giờ ông ta thật sự có hơi hối hận.
Nghe được huyện trưởng Cao nói như vậy, chủ nhiệm Tiết mới yên tâm. Dù sao chỉ cần huyện trưởng Cao ở sau lưng mình bằng lòng giúp đỡ, vậy bà ta cũng không sợ người được gọi là người đàn bà thép kia. Còn có cả Tô Mạn kia nữa, đừng cho rằng mình không tìm cô ta thì đã quên mất mâu thuẫn giữa bọn họ. Tô Mạn đó cũng không biết đã rót lời đường mật gì cho cháu gái ngoại nhà mình, mà bây giờ Vương Phương lại có ý kiến với bà ta, ngay cả một tiếng dì cả cũng không bằng lòng gọi nữa.
Chuyện hội phụ nữ cãi nhau, Tô Mạn hiển nhiên rất nhanh đã biết được tin tức. Từ trong tin tức mà đám người Ngô Tiểu Hội nói, bây giờ chủ nhiệm Tiết đang rất kiêu căng.
Mà Tô Mạn thì lại phân tích, có khả năng chủ nhiệm Tiết có chỗ dựa nào đó, mới không lo ngại gì. Ở huyện Nam Bình, người duy nhất có thể cho chủ nhiệm Tiết sự tự tin, chắc hẳn chỉ có huyện trưởng Cao, xem ra bây giờ tình hình ở huyện Nam Bình có hơi hỗn loạn rồi.
Tô Mạn không định tham gia vào vũng nước đục này, dù sao mình chỉ là một con tôm nhỏ, chuyện của bên trên, cô tạm thời sẽ không nhúng tay vào. Mà hiện tại cô ở bên này cũng không có vị trí ổn định.
Tô Mạn ở bên ban tổ chức liên tiếp được vài ngày. Trong mấy ngày này đều không sắp xếp công việc cho cô. Bình thường trưởng phòng Nghiêm bận việc lớn, cũng sẽ không để ý đến chuyện của cán sự trong bộ phận, mà phó phòng Chu lại trực tiếp xem nhẹ Tô Mạn. Ngoại trừ sau một ngày đầu hỏi han vài câu ra, sau đó không nhìn thấy bí thư Lâm và thư ký Lý tìm Tô Mạn, cũng đã hoàn toàn coi như không có một người này.
Những người khác thấy thái độ này của lãnh đạo, biết Tô Mạn có địa vị thế nào ở trong bộ phận này. Đây rõ ràng là muốn ăn không ngồi rồi. Nhưng đối với hai đồng chí cũ như cán sự Ngô và cán sự Từ mà nói, loại chuyện này không thuộc phận sự của bọn họ, nên bọn họ dứt khoát làm như không thấy, cũng không đi chèn ép Tô Mạn, mà chỉ giống như lãnh đạo, bỏ qua người này.
Ngược lại Hứa Thanh thấy tình hình này của Tô Mạn, trong lòng thầm vui vẻ, thậm chí còn cười bảo: “Cán sự Tô, cái ghế lạnh này ngồi cũng mát ghê nhỉ.”
Tô Mạn đáp: “Hôm nay có hơi nóng, cán sự Từ, cô muốn ngồi băng ghế này của tôi không? Hay là tôi đổi cho cô ngồi một chút nhé? Tôi không chê ghế nóng đâu.”
Hứa Thanh hừ một tiếng, cảm thấy Tô Mạn là đang mạnh miệng.
Xem cô thời gian dài rồi còn có thể nhẫn nhịn được hay không? Một mình ở trong văn phòng nhàn rỗi không có việc gì. Sau một khoảng thời gian dài, lãnh đạo có thể điều cô đi một cách danh chính ngôn thuận. Cũng không thể để người bất tài ở trong tổ chức được.
Cho dù sau lưng Tô Mạn có người thì đã làm sao, bản thân cô không đứng vững được, cũng không có người nào có thể bảo vệ được cô. Đợi sau này bí thư Lâm bị điều đi rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đuổi xuống dưới.
Bây giờ ăn không ngồi rồi, cô ta không tin Tô Mạn không hoang mang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận