Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 219 - Họ hàng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn dáng vẻ hăng hái phấn đấu và làm việc năng nổ của cô cả ngày khiến người khác nhìn thôi đã không thể nhàn nhã được, nếu rảnh rỗi sẽ cảm thấy không thoải mái, như thể đang rất lãng phí. Đúng lúc cán sự ấy có ý định muốn làm trang trại chăn nuôi, anh nghĩ dựa vào người dân nơi đây nuôi lợn chắc chắn sẽ không có hiệu quả cao nên đã chạy đến đây tìm vài quyển sách để đọc rồi dùng kiến thức ở trong sách để nuôi lợn. Chưa biết chừng có thể khiến cô cán sự đó sẽ nhìn mình với cặp mắt khác.
Chỉ mua mỗi sách thì không đủ, Thôi Hướng Bắc lại đến bưu điện để gọi điện thoại, anh gọi cho một người họ hàng. Người này đang sống và làm việc ở cơ quan hành chính tỉnh tại đây. Ban đầu khi mới về nông thôn còn nói sẽ tìm mối quan hệ và sắp xếp cho anh một công việc nhẹ nhàng, nhưng anh không đồng ý. Nếu phải nhờ cậy mối quan hệ, đời này anh sẽ không thể ngẩng đầu lên trước mặt ông già được.
Sau khi nối vài lần máy, cuối cùng cũng liên lạc được rồi. Lúc này đang là buổi trưa, cả hai đã hẹn nhau ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh ở phía đông tỉnh lỵ. Thôi Hướng Bắc đeo cặp sách lên rồi đi đến đó.
“Tiểu Bắc, cuối cùng cháu cũng liên lạc với chú rồi. Cháu ấy, đến đây mà không liên lạc với chú, lại còn giận dỗi cha cháu nữa.” Người đến là một người đàn ông hơn 50 tuổi, tóc húi cua, đeo kính, toát lên khí chất khá rắn rỏi nhưng cũng có vẻ là người có học. Sau khi nhìn thấy Thôi Hướng Bắc đứng ở cửa tiệm cơm quốc doanh, ông ta vội vàng kéo anh vào bên trong, vừa đi vừa nói.
Thôi Hướng Bắc nói: “Chú Cố, chú đừng nhắc đến ông ấy nữa, chú đâu phải không biết chuyện của cháu.”
Cố Thành tất nhiên biết chuyện đó, khi biết được, ông ta cũng rất tức giận và đã cãi nhau một trận lớn với cha của Thôi Hướng Bắc, nói ông ta đấy là phạm tội. Nhưng con người bảo thủ đó cả đời vẫn mãi cái tính khí ấy, người khác mắng ông ta, ông ta càng nói to hơn.
Cố Thành thấy rất đáng tiếc. Ông ta cũng là sinh viên đại học, rất mong đời sau cũng sẽ học đại học. Nhưng cha của Thôi Hướng Bắc thì khác, ông ta không được học hành, sau này ngơ ngơ ngác ngác đi lính, nhưng sau đó lại làm rất tốt. Ông ta cứ nhất quyết cho rằng con trai của mình nên đi con đường này, là đàn ông thì nên đi con đường này, học nhiều để làm gì. Ông ta còn nói nếu anh là con gái, ông ta đã cho anh đi học, anh không đi ông ta cũng bắt anh đi. Nhưng anh là con trai, con trai thì học nhiều để làm gì?
Mẹ của Thôi Hướng Bắc có đấu tranh nhưng đấu không lại chồng của mình, đầu tiên là cãi nhau, sau là khóc, khóc xong lại chiến tranh lạnh. Những chiêu kế này đều vô ích, cha của Thôi Hướng Bắc thậm chí còn ngang nhiên tuyên bố không được phép gửi tiền, không được phép gửi đồ, để anh chịu cực chịu khổ. Nếu phát hiện chuyển tiền, gửi đồ sẽ đưa anh đến nơi vất vả nhất. Còn về chuyện nhờ vả mối quan hệ để bố trí một vị trí tốt lại càng không có khả năng. Cha anh ta đã nói, nếu ai giúp đỡ thì sẽ cắt đứt quan hệ với người đó.
Kết quả cuối cùng là Cố Thành không sắp xếp gì, chỉ bảo người xếp Thôi Hướng Bắc đến đây, mặc dù ở đây hạn hán nhưng dù sao cũng có cái ăn, không đến nỗi để Thôi Hướng Bắc chết đói.
Cố Thành đi gọi món ở quầy, còn Thôi Hướng Bắc đi theo để bưng thức ăn. Biết cuộc sống của Thôi Hướng Bắc ở dưới đó chắc không tốt, ông ta đã cố tình gọi một ít thịt kho tàu.
“Đáng ra phải dẫn cháu về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay thím không nấu món ngon, trưa nay chúng ta ăn tạm ở bên ngoài, tối rồi về nhà chú ăn. Thím biết cháu đến nên vui lắm, nói sẽ nấu món ngon, cái gì mà thịt thỏ hun khói ấy, để cháu ăn thử.”
Thôi Hướng Bắc: “...” Anh nhịn rất lâu mới không nói có thể con thỏ đó là do mình bắt. Không biết tỉnh lỵ có biết chuyện này hay không, cảm giác có rất nhiều đường ngang ngõ tắt trong đấy, anh ngẫm nghĩ rồi không nói.
Hai người ăn được một lúc lâu, Cố Thành nói: “Cuộc sống ở dưới đó thế nào? Ăn có no không?”
“Không bằng ở nhà nhưng cũng tạm được.” Dù sao anh cũng có thể tìm cái ăn. Anh nói: “Chú Cố, hôm nay cháu đến đây là để mua sách, sau đó là muốn đến trang trại nuôi lợn của tỉnh ta để quan sát học hỏi.”
Bởi vì mùa màng không tốt, cộng thêm kỹ thuật của bên dưới không ổn, cả tỉnh lỵ cũng không có mấy trang trại nuôi lợn, gần tỉnh lỵ chỉ có một chỗ. Trang trại nuôi lợn ở đây khác với bên dưới, ở đây đã bắt đầu cho lợn ăn bằng thức ăn gia súc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận