Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 394 - Nhất định phải xây




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi đó cô hoàn toàn có thể hợp tác với xưởng gạch, dùng gạch của xưởng gạch, bên cô cũng tiện bán đồ gia dụng, nghĩ thử xem đến lúc đó biết bao nhiêu đơn đặt hàng...
Bắt buộc phải xây dựng cầu tàu này.
Công việc xây dựng cầu tàu này chắc chắn chưa thể thi công ngay được. Rất nhiều người liên quan đến việc này, Tô Mạn cũng không tiện hối thúc. Đành phải đợi bí thư Lâm thương lượng với các lãnh đạo khác ở huyện rồi tính.
Cô quyết định phải nhanh chóng tuyển thêm công nhân. Cơ hội là dành lại cho những người đã có chuẩn bị trước. Với vốn sản lượng có sẵn hiện giờ, cho dù cầu tàu được xây xong, cô cũng không dùng được.
Cô quay trở về công xưởng hỏi thăm tình hình công tác tuyển dụng.
Lần tuyển dụng này, Tô Mạn vốn không định tham gia vào. Toàn bộ đều giao cho công nhân làm.
Là một xưởng trưởng, cô không thích hợp tham gia vào công việc tuyển dụng này. Như thế sẽ để lại quy tắc không tốt cho công xưởng, cảm thấy xưởng trưởng tuyển dụng độc đoán. Một ngày nào đó cô đi rồi, đổi một người khác có tư lợi lên, chẳng phải sẽ phát triển thành xí nghiệp gia tộc. Cô chỉ cần phụ trách giám sát là được rồi. Có một xưởng trưởng như cô đứng từ trên quan sát, thì không cần lo cấp dưới giở trò.
Do có kinh nghiệm từ đợt tuyển đầu, nên lần tuyển này cũng rất thuận lợi.
Nhiều người còn là đồng chí lần trước từng đến tham gia ứng tuyển.
Trần Minh Hoa kiểm tra kỹ thuật của những người này, Ngô Tiểu Hội thì dẫn theo nhân viên văn phòng kiểm tra thành tích văn hóa của họ.
Trong vòng một tuần đã có danh sách công nhân. Sau khi công bố danh sách công nhân, trong huyện lại náo động suốt một ngày.
Sau khi có công nhân mới, các thợ cũ cũng được đề bạt thăng cấp, thăng chức cho một số tổ trưởng. Có sự hướng dẫn của lãnh đạo, các công nhân nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Nhân viên văn phòng bên phòng làm việc nhiều lên, công việc hồ sơ cũng không cần Tô Mạn quản lý nữa.
Tô Mạn còn tuyển một trợ lý, tên là Đinh Linh, tốt nghiệp trung cấp. Là người thật thà chân thành. Tô Mạn rất ưng ý. Chung quy tốt hay không cần phải chờ một thời gian mới biết.
Nhà ăn công xưởng cũng bắt đầu công việc nấu nướng, các công nhân có thể ăn cơm ở nhà ăn. Trước đây chỉ có khoảng hơn hai mươi người, bây giờ mỗi lần đi đến nhà ăn đều là bốn mươi năm mươi người, vô cùng náo nhiệt.
Chứng kiến những thay đổi này, không chỉ Tô Mạn cảm thấy hài lòng, mà ngay cả những công nhân cũng được tiếp thêm động lực, công xưởng phát triển là chuyện rõ như ban ngày, khiến người ta cảm thấy rất có triển vọng.
Tô Mạn gảy bàn tính, thấy sản lượng trước mắt đã dần dần đuổi kịp, có thể bắt đầu phân phối hàng hóa cho các huyện khác rồi.
Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện này thì thư ký Lý gọi điện đến, bảo cô qua bên này mở cuộc họp.
Nội dung của cuộc họp liên quan đến nghị quyết xây dựng cầu tàu huyện Nam Bình.
Tô Mạn vừa nghe tin thì lập tức vui mừng. Bí thư Lâm đây là đã quyết định chuyện ở huyện rồi sao? Nhưng cô biết, huyện trưởng Cao và bí thư Lâm có chút mâu thuẫn, trước đây còn gây một trận, kết quả bây giờ lại mở cuộc họp nhanh như thế. Cô vội vàng bảo bên chỗ kế toán thống kê sổ sách có bao nhiêu tiền. Mặc kệ thế nào cũng phải tỏ chút lòng thành chứ.
Ở huyện, bí thư Lâm đang thương thảo cùng huyện trưởng Cao về cuộc họp chiều nay.
Bí thư Lâm rất hài lòng với thái độ của huyện trưởng Cao.
Trước đây ông ấy còn lo phải tranh luận với huyện trưởng Cao thế nào. Kết quả sau khi ông ấy nói rõ ưu nhược điểm ra, huyện trưởng Cao lại đồng ý ngay.
Bí thư Lâm cảm thấy trước đây mình thật sự đã hiểu lầm huyện trưởng Cao này rồi. Huyện trưởng Cao là thành thật suy nghĩ cho huyện Nam Bình.
Ông ấy thân thiết gọi huyện trưởng Cao là lão Cao: “Lão Cao, lần này có sự ủng hộ của ông, trong lòng tôi càng thêm kiên định.”
Huyện trưởng Cao chẳng để ý, ông ta lại không phải là bí thư Lâm, ông ta là vì cả huyện Nam Bình này.
“Tôi đương nhiên biết xây dựng đường và cầu tàu là vì nghĩ đến sự phát triển của huyện Nam Bình. Chỉ cần là việc giúp cho huyện Nam Bình, tôi đều sẽ không phản đối, ngược lại còn ủng hộ.”
Câu nói này đặc biệt chân thành, bí thư Lâm vô cùng xúc động, bèn đề nghị nói: “Lão Cao à, chúng ta đều rất quen thuộc các công xưởng bên dưới, cũng có vài người quen biết, ông xem đến lúc đó, có phải chúng ta nên âm thầm làm xong việc, sau đó mới mở cuộc họp?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận