Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 242 - Động viên




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên nhà họ Tô, Tô Nhị Trụ về đến nhà thì bị Lý Xuân Hoa mắng một trận, nói người anh ta toàn mùi phân lợn, bảo anh ta đến hồ nước tắm rửa.
Tô Nhị Trụ nói: “Mẹ, bây giờ mới đầu xuân đấy.”
“Không quan tâm đầu xuân hay không đầu xuân, mau đi tắm rửa đi. Hay là đi lấy ấm nước nấu ít nước nóng cũng được, mà thôi, vẫn nên đến nhà ăn đại đội lấy ít nước nóng đi, tắm rửa cho sạch.”
Tô Nhị Trụ lười đi nấu nước nóng, trực tiếp xách cái xô đến hồ nước tắm rửa. Tắm xong thì thay bộ quần áo, lúc này Lý Xuân Hoa mới hài lòng.
Buổi tối, lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Tô Mạn nhắc đến chuyện trại nuôi lợn. Bảo ba người anh trai bình thường không có chuyện gì thì đến bên đó xem thử giúp đỡ được gì không, tiếp xúc gần với lợn một chút. Điều này cũng có lợi đối với họ sau này.
Tô Đại Trụ, Tô Nhị Trụ, Tô Tam Trụ: “……”
Tô Đại Trụ nói: “Anh thì không được, anh phải đến xưởng thép công xã làm việc, đội trưởng nói bên đó phải làm lò gạch ngói.”
Tô Mạn gật đầu: “Đúng vậy, cái đó là do em đề nghị đấy, đợi dọn dẹp xong, đến lúc đó còn phải sắp xếp người đi học.”
Tô Tam Trụ nói: “Anh……anh phải xuống ruộng làm việc, rảnh ra còn phải luyện tập làm mộc, anh thích làm cái này.”
Nghe Tô Tam Trụ nói như vậy, Tô Mạn cảm thấy cũng rất tốt. Bất kể thời đại nào, nghề thợ mộc cũng có thể kiếm được miếng cơm. Đặc biệt là vào lúc kinh tế vẫn chưa phát triển thì người có tay nghề tốt có thể sống cuộc sống rất tốt.
Đến lượt Tô Nhị Trụ, Tô Nhị Trụ sầm mặt nói: “Anh đi rồi, đại đội bảo anh đến bên đó làm nửa ngày.”
Lâm Tuyết Cúc cười nói: “Ôi chao chú hai, chị cũng nghe rồi. Nói cậu cũng rất tích cực chủ động làm việc đấy.”
Tô Nhị Trụ: “……”
Nhìn thấy Tô Nhị Trụ dường như có chút bài xích với chuyện nuôi lợn này, Tô Mạn cố ý nở ra nụ cười, khen ngợi: “Anh hai, như vậy cũng rất tốt. Kỹ thuật chăn nuôi cũng rất tốt. Mặc dù lúc trước đại đội có người dạy chúng ta làm cái này, nhưng người ta cũng là tự tìm tòi kiếm được ít kinh nghiệm, vẫn còn thiếu một vài kĩ thuật khoa học. Thanh niên trí thức Thôi có thể không phải người nuôi lợn chuyên nghiệp, nhưng mà anh ta chắc đã học được chút kiến thức. Đến lúc đó mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau học tập. Tranh thủ nuôi lớn một chuồng lợn tốt, đến lúc đó nói không chừng cả công xã đều muốn mời anh đi nuôi lợn đấy.”
“Thật sao?” Lý Xuân Hoa vui mừng nói: “Anh hai con làm được không?”
“Cứ học thôi, hiếm khi có được cơ hội này đấy. Không phải ai cũng có thể đi nuôi lợn đâu.”
Lý Xuân Hoa lập tức vỗ đầu đứa con thứ hai của mình: “Thằng hai, con phải học hành cho đàng hoàng đấy, biết không? Đây là cơ hội tốt biết bao. Sau này nếu con học kĩ thuật nuôi lợn, làm nhân viên chăn nuôi gì đấy, thế thì tốt biết mấy. Lúc trước không phải con rất ngưỡng mộ người ta giết mổ lợn sao?”
“Mẹ, giết mổ lợn với nuôi lợn, nó khác nhau.”
“Cũng là lợn mà thôi, không có gì khác cả. Con làm cho tốt, đừng để nhà ta mất mặt.”
Tô Nhị Trụ vô cùng băn khoăn.
Lúc chiều anh ta còn nói ngày mai không đi nữa, người nào đi người đó là kẻ ngốc, là cháu trai, bây giờ lại……
Anh ta nhìn nhìn người trong nhà, cuối cùng vẫn cảm thấy lời em gái nói có tác dụng, bèn oán trách với Tô Mạn: “Cái tên thanh niên trí thức Thôi đó cũng không biết có thực sự biết nuôi lợn hay không nữa. Mọi người biết cậu ta nuôi thế nào không, cậu ta vậy mà lại bảo anh mỗi ngày phải dọn dẹp chuồng lợn một lượt, đây còn chưa tính là gì, còn phải lấy nước dội cho sạch sẽ, còn phải đun nước nóng cho lợn tắm.”
Tô Mạn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra cái chuồng lợn sạch sẽ ngày hôm nay là do anh hai dọn dẹp đấy à. Rất tốt, em nhìn mà nói chuồng lợn này khác hẳn chuồng lợn khác.”
Tô Nhị Trụ: “……Lợn cũng cần phải hầu hạ như vậy sao? Cha chúng ta cũng chưa được hầu hạ như vậy bao giờ.”
Tô Thiết Sơn tát một cái qua.
Tô Mạn nói: “Chỉ cần là vật có sinh mạng, ai lại không muốn được chăm sóc tốt chứ. Anh chăm sóc tốt cho lợn, con lợn sẽ cảm thấy dễ chịu, tâm trạng tốt, sẽ dễ mập hơn.”
Lâm Tuyết Cúc gần đây đang học thành ngữ, bèn tiếp một câu: “Cái này gọi là lòng dạ thanh thản, thân thể khỏe mạnh.”
Tống Ngọc Hoa: “……” Thành ngữ này hình như không phải dùng như vậy. Cô ta cũng không muốn tranh luận với chị dâu cả về cái này, nên nói với Tô Nhị Trụ: “Cơ hội tốt như vậy, anh phải nắm chắc. Ngoài cái này ra, anh cũng không có tay nghề gì nữa.”
Tô Nhị Trụ: “……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận