Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 250 - Không gặp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc thì ngược lại, rất vui vẻ chịu trách nhiệm, ngoại trừ bàn giao cho Tô Nhị Trụ nhiệm vụ chăn lợn, sáng sớm hôm sau còn chạy đến nhà họ Tô, đưa mấy quyển sách liên quan đến nuôi lợn mà mình đã mua cho Tô Nhị Trụ đọc, để anh ta đọc cho tốt, đừng để đến lúc đó nuôi lợn xảy ra chuyện gì.
Tống Ngọc Hoa vô cùng cảm động, lập tức cam đoan bản thân sẽ giám sát chồng đọc sách, nhất định theo đuổi tiến bộ.
Tô Nhị Trụ ôm sách, một câu cũng không nói.
Sau khi Thôi Hướng Bắc thông báo xong thì nhìn thoáng qua trong nhà.
“… Chủ nhiệm Tô còn chưa dậy ư?”
Tống Ngọc Hoa đáp: “Con bé đi từ sáng rồi, em út nhà tôi nói hiện tại trời sáng sớm, phải dậy sớm, bên công xã rất nhiều việc.”
“…À.” Thôi Hướng Bắc xoay người rời đi, trong lòng nghĩ, còn nói cái gì mà tiện đường đưa sách, nếu gặp được thì lại tiện đường cùng đi làm.”

Kìm nén suốt một đường, Thôi Hướng Bắc cũng rất quan tâm đến chuyện của lò gạch, muốn để cho chủ nhiệm nhỏ kia lau mắt nhìn mình.
Ngày đầu tiên đi làm, anh lập tức liên hệ mấy người thợ có kinh nghiệm đi họp.
Những người có kinh nghiệm không nhiều, cũng chỉ có bốn năm người mà thôi. Những người khác đều giống như Tô Đại Trụ, không có mấy kinh nghiệm.
Chẳng qua cái lò gạch này khá nhỏ nên nhân công như vậy cũng đủ dùng.
Thôi Hướng Bắc có ý muốn nung gạch tấm trước, ít nhiều gì cũng phải sửa sang lò gạch này cho được một chút. Nếu không với cái dáng vẻ yếu ớt lụi bại này, thật sự rất khó làm nên chuyện.
Anh đã có kinh nghiệm giao tiếp với mấy người thợ ở lò gạch bên kia. Hai bên trao đổi một phen, anh phát hiện tuy rằng kinh nghiệm của những người thợ này không còn áp dụng được nữa, nhưng dù sao việc liên hệ cũng rất thuận lợi. Vì vậy, bọn họ đã sẵn sàng bắt tay vào cố gắng nung những viên gạch đầu tiên.
Không chọn lựa thời gian, xế chiều hôm đó đã bắt đầu sản xuất.
Chờ bên này Tô Mạn làm xong, đã nghe người ta nói lò gạch bên kia nổi lửa rồi.
Cô vội vàng chạy tới nhìn xem, thấy những người này đều tràn đầy nhiệt huyết, cả người ai ai cũng đen nhẻm.
Đặc biệt là gương mặt kia của Thôi Hướng Bắc, sắp không nhận ra luôn.
Nhưng mà ngược lại cô cũng không cười nhạo người ta, loại cống hiến trong công việc này rất đáng được ghi nhận, vì vậy cô nghiêm túc nói: “Chỉ đạo Thôi, đây là bắt đầu sao?”
Lúc này tâm trạng của Thôi Hướng Bắc có hơi phức tạp.
Lúc đầu anh cảm thấy làm một nhân viên chỉ đạo kỹ thuật thì chỉ cần mặc một bộ đồ sạch sẽ chuyển gạch vào huyện với người ta. Thế mà bắt đầu vào làm mới phát hiện đúng là 'vạn sự khởi đầu nan'. Ban đầu đã trò chuyện rất tốt. Sau khi nổi lửa lại phát sinh chồng chất rất nhiều trục trặc, những người này đều chỉ vào anh, anh bèn tự mình động thủ. Kết quả bận rộn một trận cả người đều đầy bụi đất.
Anh chỉ vào lò gạch ngói: “Tối ngày mai là có thể ra sản phẩm.”
“Tối mai?”
Cô cũng đã tìm hiểu về công nghệ nung gạch của thời đại này, phải cần mất hai mươi bốn giờ mới xong.
Thôi Hướng Bắc nghe thấy cô ghét bỏ làm chậm, lên tiếng: “Lò gạch này không ổn lắm, cần phải nâng cấp. Chuyện này và kỹ thuật không hề liên quan.”
Tô Mạn cũng biết các phương diện của thời đại đều không tính là ổn định, phương diện kỹ thuật và phương diện công trình thiết kế đều có ảnh hưởng, nên cũng không yêu cầu nhiều. Dù sao người ta đều bận bịu mình đầy bụi đất, đây chính là lúc nên khích lệ họ, cô cười nói: “Anh Thôi không hổ là người được học về kỹ thuật, hiểu biết rất nhiều. Được, về chuyện kỹ thuật cải tiến này tôi sẽ giao cho anh. Để công việc có chuyên môn cao này cho người trong cuộc thì thích hợp hơn.”
Bây giờ nghe được Tô Mạn khích lệ như vậy, tinh thần căng thẳng của Thôi Hướng Bắc lập tức hơi xẹp xuống, tâm trạng lâng lâng. Cũng không nên kiêu ngạo trước mặt cô gái nhỏ người ta, bèn cố mím môi nói: “Tôi chỉ giỏi áp dụng những gì đã học mà thôi. Tôi cũng sẽ tiếp tục để nghiên cứu và cải thiện. Cái phương diện kỹ thuật này, chỉ cần không ngừng nghiên cứu là có thể tìm được phương án tốt nhất.”
Tốt lắm, phải tích cực chủ động như vậy.
Tô Mạn gật đầu tán thành suy nghĩ của anh. Đây mới là kỹ thuật nòng cốt mà mình cần.
Sau khi cô rời khỏi lò gạch, Thôi Hướng Bắc mang theo cái miệng khô chạy đến cạnh lò gạch tiếp tục nghiên cứu. Một ngụm nước bọt của Thôi Hướng Bắc anh chính là một cây đinh, lời đã nói ra thì không thể không làm được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận