Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 833 - Phiên ngoại 8




Vì trong bụng cô có hai đứa nên bác sĩ cũng lo việc sinh con sẽ khó khăn, hơn nữa khi biết Tô Mạn là huyện trưởng của huyện, làm rất nhiều việc tốt cho Nam Bình, bác sĩ lại càng thêm coi trọng.
Đợi Tô Mạn lên cơn đau đẻ, khoa Phụ - Sản đã dàn trận đón chờ quân địch, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến gian khổ.
Kết quả Tô Mạn sinh con vô cùng thuận lợi.
Từ lúc lên cơn đau cho đến khi sinh con ra chỉ mất một ngày một đêm.
Hơn nữa còn sinh đôi cả trai lẫn gái.
Hai đứa bé giống như xếp hàng vậy, sau khi con gái ra thì con trai cũng ra theo, lần lượt từ đứa này đến đứa kia. Thời gian hai đứa sinh ra chỉ cách nhau nhiều lắm là năm phút, ngay cả cân nặng cũng chia đều như nhau, đều là bốn cân năm lạng.
Bác sĩ cân xong thì cười không dứt.
“Con của huyện trưởng Tô biết tính trung bình từ trong bụng mẹ rồi, chung tay làm giàu.”
Tô Mạn suy yếu nằm trên giường, nhìn hai đứa bé nhăn nhúm được tắm rửa sạch sẽ, cô không kìm được chảy nước mắt.
Đây là con do cô sinh ra.
Lúc vừa mới sinh con, cô đau đớn mắng Thôi Hướng Bắc, mắng anh mấy lần không dứt, hơn nữa còn tự mắng mình luẩn quẩn biết bao, tại sao lại nghĩ đến kết hôn giở trò lưu manh chứ.
Hiện tại người có hại vẫn mình, tất cả đau đớn đều do mình chịu.
Nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé, cô lại nghĩ thật đáng giá, những cơn đau vừa rồi đều đáng giá.
Hai đứa bé còn nhỏ nên không thể nhìn thấy gì, đôi mắt chỉ hé mở đôi chút, nhưng Tô Mạn lại cảm thấy con đang nhìn cô, cô cảm động đến mức tim cũng tan chảy.
Ở bên ngoài, nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã sớm nhận được tin tức, biết cô sinh một trai một gái, bọn họ vui mừng quá đỗi.
Hai đứa bé ra đời, Lý Thục Hoa và Lý Xuân Hoa vào phòng bệnh chăm sóc Tô Mạn, các nàng dâu nhà họ Tô thì phụ giúp chăm sóc con cái.
Ngày thứ ba con được sinh ra, Thôi Hướng Bắc mới trở về.
Trước đó anh dựa theo ngày sinh dự tính của Tô Mạn mà xin nghỉ phép, vốn tưởng đâu có thể trở về ở cạnh cô khi sinh con.
Kết quả khi anh về nhà, con đã ra đời rồi...
Nhìn hai đứa bé bụ bẫm, trong lòng anh cảm thấy chua xót, vụng về ôm con vào lòng.
Tô Mạn kiêu ngạo nói: “Sao hả, có phải con do em sinh rất đẹp không? Đừng thấy bọn nó quá nhỏ, bác sĩ nói số cân nặng này đã được coi như bình thường đối với thai đôi, mọi mặt đều đủ tiêu chuẩn.”
“Em rất tuyệt vời.” Thôi Hướng Bắc mỉm cười gật đầu, hôn lên mặt cô: “Lúc sinh con em có khó chịu lắm không?”
“Đúng là hơi khó chịu, nhưng sau khi sinh và nhìn thấy các con, em cảm thấy cực kỳ vui.” Hiện giờ Tô Mạn vừa mới làm mẹ, cả người cô tràn đầy tình thương của mẹ, khiến Thôi Hướng Bắc nhìn mà nẫu hết cả lòng. Anh thầm tiếc nuối vì không thể ở cạnh cô lúc sinh con, cho nên trong việc chăm sóc con cái, anh đều tự tay làm lấy, thậm chí thay tã cũng phải nhúng tay vào.
Trái lại Lý Thục Hoa và Lý Xuân Hoa không quen nhìn anh như vậy, bảo anh đi múc nước, đừng ở đây vướng tay vướng chân.
Thôi Hướng Bắc xách ấm đi đun nước mà quyến luyến chẳng rời. Khi đi qua hành lang, anh nghe thấy từng tiếng kêu la thảm thiết.
Sau đó là một đám người đẩy băng ca.
Thôi Hướng Bắc vội vã lùi sang bên cạnh, lúc băng ca được đẩy ngang qua, anh nhìn thấy người phụ nữ bụng to nằm trên đấy. Mồ hôi tuôn đầy đầu người phụ nữ, cô ta kêu la cực kỳ thảm thiết.
Thôi Hướng Bắc nhìn mà thấy da đầu tê rần.
Anh đứng khá lâu ở hành lang, sau đó mới chạy về phòng bệnh.
Tô Mạn đang nằm trên giường, nhìn hai người mẹ của mình chăm sóc đứa bé. Cô thấy Thôi Hướng Bắc đột ngột chạy về, sắc mặt anh trắng bệnh, đôi mắt đỏ bừng. Anh không nói câu nào mà chạy tới ôm chầm lấy cô.
“Anh sao vậy?”
Lý Thục Hoa và Lý Xuân Hoa đều nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Thôi Hướng Bắc không nói câu nào, chỉ vùi đầu vào cổ cô, một câu cũng chẳng nói nên lời.

Vì hai đứa con là thai đôi nên Tô Mạn nằm viện thêm vài ngày, đảm bảo hai đứa bình thường về mọi mặt, bấy giờ cô mới đưa con về nhà ở cữ.
Tô Mạn ở cữ tại nhà họ Tô.
Bởi vì cô sinh hai đứa nên Lý Thục Hoa cũng không đến bệnh viện làm nữa, bà dứt khoát dọn đến nhà họ Tô để phụ giúp chăm sóc con cái, trái lại đuổi Tô Thiết Sơn qua bên kia ở với Thôi Vệ Quốc.
Thôi Vệ Quốc và Tô Thiết Sơn: “...”
Tô Mạn vừa về đến nhà, người trong nhà đã cân nhắc đến chuyện đặt tên.
Vốn dĩ trước đó đã suy nghĩ vài cái tên rồi, nhưng Tô Mạn bận bịu công việc, Thôi Hướng Bắc cũng ít có thời gian ở nhà nên mãi vẫn chưa quyết định. Lần này thừa dịp Thôi Hướng Bắc ở nhà, phải quyết định tên cho con cái thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận