Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 522 - Vất vả




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn họ không quay về mà ngồi luôn xe jeep đến huyện Ngô Gia.
Bởi vì đã có huyện Tiểu Dã làm bản lề nên đàm phán cũng thuận lợi hơn nhiều.
Cách nói năng vẫn là như thế, đầu tiên là phân tích lợi hại rõ ràng. Phải nêu ra kết luận là sửa đường là có lời.
Sau đó lại đưa bản thỏa thuận đã ký với huyện Tiểu Dã ra cho người ta xem: “Huyện Tiểu Dã cũng sửa đường rồi, đã bắt đầu sắp xếp khởi công, nếu như các ông cũng sửa thì chẳng phải sau này càng tiện hơn sao. Sau này hai bên hẹn nhau ở Nam Bình để trao đổi hàng hóa, tiện lợi biết bao. Các ông không cần chạy đi chạy lại nữa. Coi như là mở ra một cứ điểm giao thông quan trọng. Một con đường mà có thể sinh ra nhiều lợi ích như thế mà còn cần do dự sao?”
Có thêm một thẻ đánh bạc, huyện Ngô Gia tự nhiên sẽ dao động mà nhanh chóng gia nhập.
Rất nhanh chuyện sửa đường đã được quyết định xong.
Tiếp theo lại là chọn một mục tiêu khác.
Chuyện này càng về sau càng thì càng dễ xử lý hơn. Dẫu sao phía trước có nhiều thỏa thuận thành công như thế, những người đằng sau sẽ có tâm lý bầy đàn, nên cũng sẽ có tâm lý ganh đua. Trong lòng thấy bản thân không sửa đường thì lạc hậu mất.
Bọn họ chọn những huyện khá giàu có, kiểu mà có thể chi tiền ra. Lại là những huyện mà có quan hệ nhu cầu qua lại. Hơn nửa tháng đã đàm phán thành công chuyện sửa đường với sáu huyện.
Có lượng hàng hóa của sáu huyện, bên bến tàu đã hoàn toàn ổn định.
Hơn nữa sau khi đường của sáu huyện này thông với nhau, mấy huyện của bọn họ sẽ có những khu vực như nhau. Hàng hóa của các huyện đó cũng có thể đi qua đường của các huyện khác để đến Nam Bình.
Sau này lượng hàng hóa của Nam Bình chỉ có tăng không giảm.
Nhìn những thỏa thuận sửa đường đã ký kết, huyện trưởng Cao và bí thư Lâm đều cười không khép miệng được.
Huyện trưởng Cao thậm chí còn đề nghị, để Tô Mạn ngồi vững ở vị trí này.
Người trẻ mà có năng lực, rất thích hợp làm ở chức vị đấy.
Tô Mạn lập tức từ chối: “Cháu còn phải quản lý xưởng, xưởng gia dụng đang trong thời gian phát triển.”
Chuyện sửa đường đã quyết định rồi, bến tàu cũng xong rồi, cô còn đảm nhận chức vụ tiếp thì cũng không có việc gì lớn đến lượt cô giải quyết. Muốn tạo ra thành tích tốt như này thì rất khó, có ở lại thì cũng không có ý nghĩa gì.
Vả lại cô cũng không thích quản lý chuyện của cục giao thông. Vẫn nên nâng cao cấp bậc ở xưởng lên trước đã.
Huyện trưởng Cao cảm thấy rất nuối tiếc, bí thư Lâm thì tôn trọng cách nghĩ của người trẻ. Hơn nữa ông ấy cũng không cho rằng Tô Mạn phù hợp để đảm nhận chức vị trong lúc này.
Chuyện sửa đường của Nam Bình vẫn chưa bắt đầu khởi công nhanh như thế. Những chuyện phía sau Tô Mạn cũng không cần quan tâm, tất cả nhờ vào cục giao thông xử lý. Cuối cùng thì Tô Mạn cũng có thể không phải chạy khắp nơi. Cô kéo thân thể mệt mỏi dã dời đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi hai ngày, người ngợm mới trở lại bình thường. Nhìn tấm lịch trên bàn, phát hiện ra đã tháng 8 rồi.
Cô nghĩ tới việc bản thân sống không nổi mà đã sắp khai giảng. Phải bắt đầu học tập thôi. Hơn nữa hình như, thư thông báo trúng tuyển đại học cũng có rồi.
Cũng không biết Thôi Hướng Bắc có thi đậu không, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Lúc này, Thôi Hướng Bắc vội vàng đi lên huyện.
Thời gian vừa qua anh còn sống thảm hơn Tô Mạn.
Tốt xấu gì Tô Mạn còn có thể sống ở nhà khách, ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh nấu. Thôi Hướng Bắc thì chạy quanh ở công xã và đội sản xuất. Cuộc sống ở dưới đó gian khổ, sức ăn của anh thì không nhỏ, dù đội có trợ cấp cho anh, anh cũng ngại vì ăn nhiều cơm ở nhà các bác nông dân. Ngày ngày không ăn được một bữa no. Ngủ thì không cần nói thêm, mùa hè lắm muỗi, đội thì nuôi lợn nên càng có thêm rất nhiều muỗi.
Một khoảng thời gian ăn không no ngủ không yên, cả người anh gầy rộc cả đi.
Nếu không phải là sức khỏe tốt thì sắp không chống đỡ nổi rồi.
Cứ như thế ráng chống đỡ đi qua các công xã ở huyện, giúp xã viên giải quyết mấy vấn đề xuất hiện khi nuôi lợn. Thôi Hướng Bắc cảm thấy toàn thân mình có mùi như lợn rồi.
Một người thích sạch sẽ như anh, bản thân còn có chút không chịu nổi. Mỗi ngày đều dùng xà bông tắm mà không có tác dụng gì.
Trước khi quay về, Thôi Hướng Bắc còn chạy đến hợp tác xã ở đây mua một cục xà bông thơm, chuẩn bị quay về xưởng gạch tắm rửa tử tế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận