Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 705 - Tức giận




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu nhìn bộ dạng hưng phấn chuẩn bị ra chiến trường của cô thì trong lòng không tránh khỏi chút cảm giác đồng tình cho xưởng gia dụng tỉnh.
Chẳng qua đồng tình thì đồng tình, nhưng miếng thịt đã đưa đến tận miệng rồi thì vẫn muốn nuốt xuống. Hai người mau chóng đi tìm lãnh đạo, chuyện thế này đương nhiên phải tìm lãnh đạo đàm phán với tỉnh.
Cho dù khóc hay là nháo, hôm nay bọn họ phải ra sức làm việc.
Đối với tình hình bên này thì Tô Mạn không vội vàng. Suy cho cùng thì đều là mấy lão cáo già. Đừng thấy lúc bình thường bọn họ ngốc nghếch ngờ nghệch, thực ra kinh nghiệm đầy mình đó. Có khi nào mà cô không thành tâm mưu cầu lợi ích cho Nam Bình và mang lại thành tích chính trị cho bọn họ đâu?
Vậy nên Tô Mạn tin tưởng, vì Nam Bình, vì chính bản thân họ, hai người đó sẽ dùng hết sức hết lực để chuyện này thành công.
Bản thân mình phải châm lên hỏa lực thật tốt, chỉ khi lửa bên này cháy mạnh mới có thể khiến cho lãnh đạo tỉnh càng coi trọng chuyện này hơn.
Gần như khi chiếc xe của Tô Mạn vừa tới xưởng gia dụng, các công nhân trong xưởng đã bị thu hút.
Đặc biệt Tô Mạn chọn thời gian cực kỳ chuẩn, lúc cô tới vừa hay là lúc xưởng nghỉ, các công nhân chuẩn bị đi ăn cơm. Lúc cô đi vào, mọi người đều nhìn thấy. Tô Mạn nói với bọn họ: “Các đồng chí, mọi người không cần phải vội, nhu cầu của mọi người tôi đã biết rồi. Đợi tin của tôi nhé, bây giờ tôi phải đến phòng làm việc của xưởng trưởng Tôn bàn chuyện này.”
Công nhân trong xưởng nghe thấy Tô Mạn bảo bọn họ chờ tin thì mau chóng cầm bát cơm đến ngồi xổm ngoài cửa phòng làm việc của xưởng trưởng Tôn.
Nhìn thấy mấy công nhân lại tụ tập ở đây, khuôn mặt xưởng trưởng Tôn lại âm trầm.
“Xưởng trưởng Tô có sức hút lớn nhỉ, cô vừa tới, công nhân xưởng chúng tôi đã chạy tới đây cả rồi.”
Tô Mạn cười đáp: “Đều là do các đồng chí công nhân nhiệt tình. Tôi cũng chẳng ngờ mọi người lại hoan nghênh tôi như thế. Chắc chắn là xưởng trưởng Tôn đã thường xuyên khen tôi trước mặt họ rồi.”
Bây giờ xưởng trưởng Tôn chẳng có tâm trạng tốt gì với Tô Mạn, châm biếm nói: “Chẳng phải tôi khen đâu, là chủ nhiệm Thái của các cô khen đấy.”
Tô Mạn đáp: “Ông ấy khen tôi là đúng thôi, dẫu sao xưởng cũng đối xử rất tốt với ông ấy.”
“…”
Tô Mạn thấy tâm trạng xưởng trưởng Tôn đang trên bờ vực bùng nổ, cô lập tức nói: “Xưởng trưởng Tôn, các công nhân vẫn còn ở bên ngoài đợi tin tức, hay là chúng ta mau nói chuyện chính đi.”
“Chuyện chính gì, chuyện phân xưởng ư? Cô nằm mơ đi!” Lúc này xưởng trưởng Tôn xem như đã nhìn thấu, Tô Mạn mở miệng cái là đồng ý, lại còn đến vội như thế, vậy đúng thật là muốn nuốt trọn xưởng của bọn họ rồi.
Ông ta cảm thấy Tô Mạn đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Thậm chí có thể sớm đã có mưu đồ rồi. Dù sao bất kể là điểm nào đều là có tư tưởng xấu.
Tô Mạn cũng không vui, tốt xấu gì bây giờ cô cũng là xưởng trưởng quản lý một xưởng hai nghìn người, vì thế nên cô cũng tức giận: “Xưởng trưởng Tôn, ông thấy tôi rảnh lắm đúng không? Gọi điện thoại tới rồi giờ bảo tôi nằm mơ đi? Tôi nói thật với ông, nếu không phải đang ở trước mặt công nhân thì tôi còn không thèm nhìn ông ấy chứ!”
Vừa nghe thấy lời này, xưởng trưởng Tôn không vui vỗ bàn: “Xưởng chúng tôi kém chỗ nào mà cô coi thường? Khẩu khí lớn đấy nhỉ!”
Người bên ngoài vừa nghe thấy tiếng đập bàn thì trong phút chốc đã trở nên căng thẳng.
Tô Mạn thở dài, nói với giọng bình thản: “Chỗ nào coi thường tôi sẽ phân tích thành thật cho ông nghe. Đầu tiên là nhà xưởng của các ông quá nhỏ, bên cạnh thì bị các xưởng bao vây, sau này muốn mở rộng xưởng thì cũng không xây lớn ra được. Hạn chế đó khiến tôi thực sự không nhìn nổi. Xưởng của chúng tôi cần phải đi trên con đường không ngừng phát triển.
Xưởng trưởng Tôn: “…”
“Còn nữa, cách quản lý của các ông hoàn toàn không hợp với chúng tôi. Nếu chúng tôi thu nhận xưởng của các ông thì còn phải dành một khoảng thời gian để xử lý. Còn chưa nói là có thành công hay không. Thà rằng chúng tôi tự xây xưởng ở tỉnh cho rồi, chúng tôi có đất có tiền. Dựa vào thực lực của chúng tôi thì chỉ trong mấy phút là vượt qua các ông thôi.”
Xưởng trưởng Tôn: “…”
“Còn nói về các đồng chí công nhân, tôi rất coi trọng bọn họ, nhưng những công nhân gây chuyện ở xưởng ông… Người bình thường dám nhận à? Nói từ gốc rễ, vẫn là do thất bại trong sự quản lý của các ông. Đó đều là những vấn đề lớn.”
Xưởng trưởng Tôn tức đến quay cuồng: “Cô nói nhiều như thế thì đừng nhận nữa! Cô còn nói trong điện thoại thế nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận