Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 331 - Không yên tâm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay khi Tô Đại Trụ nhìn thấy Tô Mạn, cũng ngưỡng mộ hỏi: “Em gái, chủ nhiệm Thôi người ta cũng đi lên địa khu họp đó, em không đi sao?”
Nếu không phải Tô Mạn biết đầu óc của Tô Đại Trụ đơn giản như vậy, còn cho rằng anh ta đang châm ngòi ly gián, cô lập tức cười: “Em đi làm gì, đây là chuyện ở phương diện kỹ thuật, nhưng anh cả, anh ở nơi đó học hành thế nào rồi? Khi nào mới có thể trở thành thợ cả vậy?”
Tô Đại Trụ có hơi ngại ngùng. Bây giờ anh ta cùng lắm chỉ là một thợ phụ, còn cần thợ cả dẫn dắt làm việc chung.
Tô Mạn nói: “Anh cả, anh nhìn chủ nhiệm Thôi người ta xem, lúc trước khi tới chẳng hiểu cái gì hết, nhưng người ta thật sự rất nỗ lực. Anh xem anh ấy vì chăn lợn, mà cũng không sợ bẩn hay mệt.”
“Đó không phải đều là do thằng hai làm sao?” Tô Đại Trụ hỏi.
Tô Mạn trợn trắng mắt: “Đó là vì anh ấy học kỹ thuật, mới có thể kêu anh hai làm việc thay anh ấy, nhưng lúc trước khi Thôi Hướng Bắc đi học cũng là thật sự không tiếc trả bằng bất cứ giá nào, còn nữa, bây giờ nung gạch cũng thường xuyên chui vào trong lò gạch. Chúng ta không sợ người ta thông minh, mấu chốt là người ta thông minh lại còn cố gắng hơn anh.”
Tô Đại Trụ lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng vô cùng áy náy, cảm thấy em gái nói rất có đạo lý, anh ta thật sự không ngờ được, bản thân mình ngốc hơn chủ nhiệm Thôi rất nhiều, lại còn không có văn hóa như người ta, thậm chí còn không cần mẫn bằng người ta nốt: “Em gái, lát nữa anh sẽ nói với chị dâu em, anh phải ở lại lò gạch, bình thường khi không làm việc, anh sẽ học hỏi các thợ cả.”
Nghe nhắc nhở của 789, Tô Mạn biết lời này của đồng chí Tô Đại Trụ là thật lòng, nên rất hài lòng về giác ngộ này của anh ta, mới gật đầu đồng ý.
Trong lòng cô nhẩm tính, hiện giờ anh cả cũng sắp chìm đắm vào nung gạch, anh hai say mê chăn lợn, anh ba trầm mê làm nghề mộc. Xem như mỗi người đã có đường đi riêng, cô đi vào huyện cũng không cần lo lắng nữa.
Thôi Hướng Bắc đi lên địa khu một chuyến, mãi cho đến hai ngày sau mới về. Anh trở về cùng với bí thư thư Trình.
Bí thư Trình mang vẻ mặt vui tươi hớn hở, Tô Mạn biết đây là có chuyện tốt rồi.
“Lần này chủ nhiệm Thôi đi vào địa khu là có chuyện tốt rồi đây.”
Thôi Hướng Bắc cười, hé miệng đáp: “Phía bên địa khu xác nhận vẫn chưa có loại gạch này của tôi, có khả năng phải tiến hành mở rộng kỹ thuật này.”
Bí thư Trình cười ha ha, bảo: “Cháu không biết đâu, bây giờ công xã Bắc Hà chúng ta đã nở mày nở mặt rồi. Hôm nay chú đi họp, bí thư Lâm còn đặc biệt biểu dương ngay trong cuộc họp, nói công xã Bắc Hà chúng ta có nhân tài.”
Bây giờ tận sâu trong lòng ông ta thật sự cảm thấy công xã Bắc Hà có phong thủy tốt, bằng không sao sau khi sinh ra một nhân tài như Tiểu Tô, lại có một thanh niên trí thức cải tà quy chính như Thôi Hướng Bắc chứ?
Đương nhiên, đây cũng là nghĩ thầm, chứ không dám rêu rao.
Nhưng bí thư Trình đã hạ quyết tâm, phải cố gắng khai quật nhân tài, ở bảo địa phong thủy này chắc chắn còn có nhân tài bị chôn vùi chưa phát hiện ra.
Tô Mạn cũng mang vẻ mặt vui mừng, một là sau này địa vị của xưởng nung gạch sẽ tăng lên một bước, hai là đây cũng được xem như chiến tích của công xã Bắc Hà, bản thân Tô Mạn cùng hưởng vinh quang.
“Sau này chủ nhiệm Thôi có sắp xếp mới gì không?”
Thôi Hướng Bắc xấu hổ cười.
Bí thư Trình đáp: “Có xưởng nung gạch khác ở huyện đưa ra lời mời, muốn Tiểu Thôi điều qua đó, nhưng bí thư Lâm không đồng ý, nói bản thân chúng ta cũng cần nhân tài ở phương diện này. Ý của bí thư Lâm là kêu Tiểu Tô tạm thời chạy cả hai bên, đều chăm lo đôi bên một chút, tạm thời đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ đạo kỹ thuật của xưởng nung gạch huyện Nam Bình. Sau này đợi xưởng nung gạch ở bên đó có cương vị tốt hơn, sẽ cho Tiểu Thôi tới xưởng nung gạch trong huyện, giờ tạm thời vất vả cho Tiểu Thôi rồi.”
Thôi Hướng Bắc lập tức đáp: “Không vất vả, không vất vả, tuy rằng xưởng nung gạch số một ở huyện quy mô cũng lớn hơn, nhưng trên thực tế không được tự do như ở chỗ chúng ta, ngược lại cũng bất lợi cho công tác nghiên cứu của cháu.”
Tô Mạn cười nói: “Cho dù sau này anh đi tới xưởng nung gạch số một, nhưng bất cứ khi nào muốn về làm nghiên cứu, bí thư Trình chắc chắn cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Chuyện này đương nhiên đồng ý rồi.” Bí thư Trình đáp.
Thôi Hướng Bắc nở nụ cười: “Sắp xếp như hiện giờ rất tốt, tôi cũng không vội đi vào huyện, hơn nữa… tôi vẫn có hơi không yên tâm về chuồng lợn ở bên Đại Kiều Loan.”
Tô Mạn: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận