Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 90 - Bắt người




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Đương nhiên là phải bắt người, những tư tưởng phong kiến còn sót lại đó, là khối u ác tính của xã hội, nhất định phải bắt lại.” Chủ nhiệm Hách hùng hổ nói: “Tiểu Trần, cô dẫn đội, tôi bắt người.”
“Đến nhà ai?”
Người phụ nữ tố cáo khẩn trương đi ra: “Tôi, tôi là vợ của Đại Xuân.”
Chủ nhiệm Hách nói: “Đến nhà của vợ Đại Xuân.”
Chủ nhiệm Trần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy bộ dạng dữ dằn của chủ nhiệm Hách, chỉ có thể đi trước dẫn đường.
Nhưng bây giờ người trong đội vẫn còn đang làm việc. Trong nhà không có ai, chỉ có một bà cụ. Không dùng được.
Chủ nhiệm Hách chờ ngay trong nhà của Trần Đại Xuân.
Tô Mạn còn nhân cơ hội tìm bà cụ tiến hành tìm chứng cứ: “Có phải con dâu bà bị con trai bà đánh hay không.”
Bà cụ cũng không có suy nghĩ sợ hãi gì với hội liên hiệp phụ nữ, dù sao các đồng chí của hội liên hiệp phụ nữ cũng là phụ nữ có chồng: “Đây là chuyện của vợ chồng trẻ bọn nó.”
“Cho nên là có bị con bà đánh? Bà hãy trả lời có hay không có. Đã đánh còn không dám thừa nhận hả?”
Bà cụ đáp: “Có thì sao, đó không phải đều do cô ta không hiểu chuyện, không biết hầu hạ chồng sao? Thời kì trước của tôi không phải đều sống như vậy à?”
Sau đó bắt đầu hùng hùng hổ hổ, mắng con dâu không hiểu chuyện, thêm phiền phức cho các cán bộ. Chuyện nhà mình sao có thể phiền cán bộ công xã lại đây chứ.
Nếu đã thừa nhận chuyện đồng chí nữ bị đánh, Tô Mạn và chủ nhiệm Hách coi như không nghe thấy với lời chửi kháy của bà ta, chỉ cho người đi báo Trần Đại Xuân trở về.
Chỉ một lát sau, Trần Đại Xuân đã trở lại, giây phút nhìn thấy vợ mình, anh ta dấy lên lửa giận, vẻ mặt phẫn nộ chạy tới, nhảy lên chuẩn bị cho vợ mình một cước, chủ nhiệm Hách nói: “Bắt người!”
Vì thế không đợi Trần Đại Xuân đá một cước ra, người đã bị đè trên mặt đất.
“Ối!”
Mẹ của Trần Đại Xuân sợ tới mức kêu loạn.
Mắt thấy con trai mình bị hai dân binh dùng dây thừng trói lại.
“Đây là làm gì hả, các cô cậu làm gì mà bắt người?”
Bà cụ sốt ruột đến mức muốn khóc.
Chủ nhiệm Trần cũng sợ hãi. “Chủ nhiệm Hách, đây, đây rốt cuộc là làm gì vậy?”
Tô Mạn nói: “Dựa theo pháp luật của đất nước ta, cố ý tổn thương người khác… Tóm lại, Trần Đại Xuân vi phạm pháp luật.”
Bà cụ nóng nảy vỗ đùi: “Đó là vợ của con tôi!”
Trần Đại Xuân cũng hét lên: “Tôi đánh vợ của tôi, sao lại không được, mấy người không thể bắt tôi.”
“Cô ấy là nhân dân của đất nước, là xã viên của công xã, cô ấy đã được pháp luật bảo hộ. Trước kia cũng đã giảng dạy cho các người. Còn không hiểu hả?”
Đương nhiên mẹ Trần Đại Xuân biết chuyện này, nhưng bọn họ cảm thấy đây đều là xằng bậy, đánh vợ nhà mình, sao tới lượt người khác quản. Ai cũng không xen vào được.
Lúc trước hội liên hiệp phụ nữ cũng chưa từng quản. Sao đột nhiên lại tới bắt người.
“Vợ Đại Xuân à, đây chính là chồng của con. Con bảo người ta thả nó đi, sau này chúng ta không đánh con nữa.”
Vợ Đại Xuân quả nhiên có chút sợ hãi, xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Mạn, cũng hy vọng có thể thả một bên lưới.
Đã sớm biết lòng dạ của những đồng chí nữ này yếu đuối, lại sợ chuyện, Tô Mạn bèn lấy lời khai lúc trước bọn họ đã ấn dấu tay: “Đây là chứng cứ cô viết, nếu cô nói không có chuyện này, nghĩa là cô viết chứng cứ giả, thế nên bị bắt chính là cô.”
“Bắt nó, cứ bắt nó đi, nó viết chứng cứ giả.” Bà cụ lập tức kêu lên.
Đôi mắt của vợ Đại Xuân đỏ lên cắn răng một cái: “Tố cáo, tôi thật sự bị anh ta đánh thành như vậy!”
Nếu là vì giết gà dọa khỉ, đương nhiên chủ nhiệm Hách sẽ không bắt người rồi đi. Mà ở ngay trong đội đợi người khác tan làm.
Mãi cho đến giữa trưa, những xã viên đó tan làm, chủ nhiệm Hách bảo chủ nhiệm Trần thông báo các xã viên tập hợp. Sau đó đối diện với đoàn người, nói lại một lần việc trái pháp luật của Trần Đại Xuân.
“Người này, chúng tôi cần bàn giao đến cơ quan công an. Nên cải tạo lao động thì cải tạo lao động, nên bỏ tù thì bỏ tù. Mọi người đều nhìn đi, nếu ai dám ức hiếp đồng chí nữ, đây là trừng phạt của mọi người!”
Phía dưới có mấy gã đàn ông hay một lời không hợp liền đánh vợ lập tức đều thay đổi sắc mặt.
Nhất là khi nhìn thấy Trần Đại Xuân bị trói chặt, vẻ mặt xám xịt, sắc mặt càng khó coi.
Chủ nhiệm Hách lại khen ngợi vợ của Trần Đại Xuân: “Đây mới là phụ nữ có tư tưởng giác ngộ của xã hội mới, mọi người phải học tập cô ấy, dũng cảm đấu tranh với khối u ác tính.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận