Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 755 - Khuyên nhủ 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng đồng chí nhỏ này cũng quá có chủ kiến. Như vậy cũng tốt, có thể bình tĩnh, sau này mới có thể đi xa được.
Phần sau hai người cũng không bàn chuyện ngoại thương xuất khẩu nữa. Nói chuyện về tình hình của quê hương đồ gia dụng một chút, Cố Thành bảo Tô Mạn trở về.
Sau khi rời khỏi chính quyền tỉnh, trong lòng Tô Mạn rất rối rắm. Lo lắng Cố Thành thật sự học theo cô thực hiện việc này ở Hồ Giang bên ấy, sau này xảy ra chuyện.
Cô có ấn tượng tốt với lãnh đạo như Cố Thành. Mà lại có tầng quan hệ với Thôi Hướng Bắc. Cho nên cô không muốn Cố Thành xảy ra sự cố.
Tâm trạng của Tô Mạn có chút ảnh hưởng, lập tức muốn đi gặp Thôi Hướng Bắc.
Mua một ít đồ ăn và đồ dùng từ hệ thống bên này, rồi chuẩn bị đưa đến trường học.
Cô và Thôi Hướng Bắc vẫn bề bộn nhiều việc. Hai người thậm chí trò chuyện cũng rất ít. Mỗi lần trò chuyện, không phải Tô Mạn không nhận điện thoại, chính là Thôi Hướng Bắc bên này không có thời gian gọi.
Tới trường học, Tô Mạn cũng không tính gặp người, chỉ nhờ một học sinh giúp đỡ đưa vào trong ký túc xá của Thôi Hướng Bắc là được.
Sau khi đưa đồ cho người ta, cô ngồi yên ở trong xe, nhìn sinh viên lui tới một hồi, trong lòng có chút cảm khái, về sau, ngay cả sách những sinh viên này cũng không được đọc.
“Tô Mạn ——”
Giọng nói vui vẻ của Thôi Hướng Bắc truyền đến. Tô Mạn nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy Thôi Hướng Bắc còn mặc quần áo nghiên cứu trên người, đạp xe đạp chạy ra. Trên đầu còn đổ mồ hôi, hiển nhiên đuổi theo rất vội vã.
Anh dừng xe lại, chui vào trong xe Tô Mạn.
Tô Mạn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của anh, cũng kinh ngạc mừng rỡ nói: “Sao anh đi ra vậy, em tưởng anh bận.”
“Bận cũng phải ăn cơm, mới vừa quay về ký túc xá thì đụng phải bạn học đưa đồ tới cho anh, anh lập tức chạy nhanh ra. Cứ lo lắng em đi rồi.”
Tô Mạn thầm nghĩ là chuẩn bị đi, miệng lại nói: “Khó có khi tới một lần, làm sao cam lòng đi. Ngồi ngay đây, cách anh gần một chút cũng tốt.”
Thôi Hướng Bắc nhếch miệng cười, cõi lòng đều phải tan chảy ra. Nhịn không được nắm lấy tay Tô Mạn vút qua hôn một cái.
“Tô Mạn, nhìn thấy em thật tốt. Vốn cũng có hơi không có sức lực, trông thấy em lại hăng hái gấp trăm lần .”
“Một khoảng thời gian không gặp mặt, đều nói lời ngon tiếng ngọt rồi.” Tô Mạn cười nói.
“Lời anh nói đều là nói thật.” Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói.
Tô Mạn nói: “Em tin anh, ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, em cũng chưa nhỉ, muốn vào trong trường ăn cơm không?”
Tô Mạn muốn nói ra bên ngoài ăn, cũng biết quần áo này của Thôi Hướng Bắc cũng chưa đổi, đoán là cũng bận rộn, bèn gật đầu.
Xe đậu ở bên ngoài, Thôi Hướng Bắc đạp xe đạp chở người yêu mình chạy trong sân trường.
Tô Mạn cảm nhận được cảm xúc vui sướng của anh, trong lòng cũng rất vui vẻ. Nghĩ tới hai đời của mình, vẫn là lần đầu tiên ngồi ở sau xe đạp của bạn trai, hóng gió trong sân trường.
Cô vui vẻ tựa đầu trên lưng của anh.
Dù sao mình cũng không phải sinh viên trường này, để Thôi Hướng Bắc xấu mặt đi.

Dọc theo đường đi thật đúng là gặp phải không ít người quen của Thôi Hướng Bắc, nhìn thấy hai người này không coi ai ra gì thân mật ở trong trường học, rất nhiều người đều ghen tị. Nói người học giỏi này này đúng là trâu bò, lá gan cũng cực kỳ lớn.
Thế nhưng chở người yêu dạo quanh ngay trong trường học.
Cũng có một vài sinh viên nữ có ý với Thôi Hướng Bắc nhìn thấy, sau khi thấy người yêu của Thôi Hướng Bắc, một đám cũng chặt đứt ý niệm trong đầu ngay.
Nhìn bộ dáng bình thường đối với các cô, nhìn lại dáng vẻ cười ngốc nghếch, đạp xe đạp chở người yêu lúc này. Vậy còn có gì hay mà nhớ thương.
Trong trường học cũng không có chén đũa, hai người gọi một phần đồ ăn cùng nhau ăn.
Như vậy cũng không thích hợp ngồi ở trong căn tin, bèn bưng hộp cơm vào trong rừng trúc nhỏ lén lút ăn.
Anh một miếng em một miếng, ai cũng không ghét bỏ ai.
Sau khi ăn xong, Thôi Hướng Bắc vô cùng vui vẻ rửa sạch sạch hộp cơm, lại lôi kéo cô đến rừng trúc nhỏ nói chuyện.
“Hôm nay sao em lại đây vậy?”
“Chú Cố bảo em lại đây bàn công việc, em nhớ thương anh, nên đưa một ít đồ lại cho anh.”
Thôi Hướng Bắc lại vui vẻ nắm lấy tay cô hôn lên.
Tô Mạn rút tay về, vươn tay giữ mặt anh.
Thôi Hướng Bắc tưởng cô muốn hôn mình, vội vàng sát lại gần. Tô Mạn đẩy anh ra nói: “Em và anh nói chính sự đi.”
“…”
Tô Mạn muốn để Thôi Hướng Bắc khuyên nhủ Cố Thành: “Công việc hôm nay. Em không quá muốn để chú Cố đi làm. Nhưng em và chú ấy rốt cuộc không thân quen như vậy, có vài lời em không tiện nói ra.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận