Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 499 - Tình báo




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này xưởng đồ gia dụng của tỉnh phái đến một phó chủ nhiệm sản xuất.
Lần này đến đây, một là phối hợp với các đồng chí của địa khu Hoa Châu thực hiện một cuộc khảo sát ngầm, hai là đến khảo sát xưởng đồ gia dụng của Nam Bình.
Vốn dĩ xưởng đồ gia dụng ở tỉnh rất xem thường xưởng của một huyện nhỏ như vậy, cho dù họ bán tốt trong tỉnh cũng không thèm ngó tới. Xưởng của họ là một xưởng lớn của tỉnh. Đồ gia dùng làm ra được bày bán trên khắp cả nước.
Nhưng đồng chí của họ phát hiện, xưởng nội thất này bây giờ không chỉ ở tỉnh lỵ, bọn họ đã gần như chiếm toàn bộ tỉnh Hồ Giang, còn hơn thế nữa, mấy ngày trước bọn họ còn phát hiện đồ gia dụng của Nam Bình ở các tỉnh lỵ khác bên ngoài.
Vì vậy trong tỉnh lập tức xem trọng, muốn đến đây xem thử tình huống cụ thể.
Mấy người bèn đi phía xưởng đồ gia dụng Nam Bình.
Bây giờ xưởng đồ gia dụng của Nam Bình đã mở rộng quy mô. Lúc trước khi xây dựng thêm nhà xưởng, nếu không phải Tô Mạn muốn xây dựng lại một nhà xưởng ở bến tàu, xưởng của họ thậm chí sẽ càng lớn hơn.
Hiện giờ lục tục thông báo tuyển dụng, nhà xưởng của Tô Mạn đã là một xưởng có ba trăm người.
Mấy người bảo vệ cũng mặc một bộ đồng phục, tinh thần phấn chấn ngồi trong phòng an ninh canh cổng, bốn thành viên trẻ tuổi khác trong đội duy trì trật tự thì đi tuần tra.
Nhìn thấy người lạ tới, ông Cát đón tiếp rất niềm nở và chu đáo thể hiện sự hiếu khách nồng hậu của xưởng đồ gia dụng.
Xưởng trưởng Tô nói người tới là khách, tuyệt đối không được lên mặt với người ta.
Công nhân trong xưởng được đối xử rất tốt, ông Cát từng tuổi này rồi mà còn có thể ăn cơm no, cảm thấy rất hạnh phúc, ông đã sớm xem xưởng như nhà của mình. Đối xử với khách đương nhiên cũng cực kỳ niềm nở.
Ông Cát cười tươi như hoa làm cho mấy người cán bộ chuyên trách Hải tưởng mình đã bại lộ thân phận.
Nhưng nhìn người ta cũng không giống giả vờ.
Ông Cát thấy bọn họ đăng ký là xưởng đồ gia dụng của tỉnh lập tức hỏi có phải họ đến để hợp tác không. Nếu là đến để hợp tác là chuẩn không cần chỉnh rồi, xưởng gia dụng của Nam Bình bọn họ cực kỳ tốt.
Ông còn giơ ngón tay cái lên.
“...”
Bọn họ phát hiện người dân Nam Bình có vẻ rất tự tin. Chàng thanh niên trẻ tuổi ở bến tàu trước cũng vậy, ông cụ ở xưởng gia dụng này cũng vậy.
Cán bộ chuyên trách Hải thấy ông lớn tuổi bèn hỏi ông sống thế nào.
Ông Cát đáp: “Tốt, sống rất tốt. Lãnh đạo của chúng tôi tốt với công nhân, cố gắng hết sức để tôi được no bụng. Ở tuổi của tôi mà xưởng cũng không ghét, sắp xếp cho tôi một chức vụ. Còn có chỗ nào không tốt chứ?”
Cán bộ chuyên trách Hải thấy ông Cát nhìn cực kỳ có tinh thần, thần thái khác hẳn người bình thường: “Trước đây đồng chí là quân nhân à?”
“Đúng thế, tôi là cựu chiến binh. Nếu không phải bị thương chắc là lúc này tôi còn đang ở biên cương đó. Chẳng qua bây giờ cũng tốt, đều đã hòa bình cả rồi, chúng ta cần làm xây dựng, làm sản xuất. Ở đây tôi cũng có thể góp một phần sức lực. Xưởng trưởng của tôi là một người cực kỳ tốt, đừng nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng tính giác ngộ lại rất cao, lại còn có ý thức chăm sóc đặc biệt cho những người cống hiến cho đất nước như chúng tôi. Mấy người nấu cơm ở nhà ăn đều là trẻ mồ côi của gia đình quân nhân đó.”
Nghe ông Cát nói, cán bộ chuyên trách Hải lập tức có ấn tượng tốt với xưởng gia dụng này.
Chiến tranh mới kết thúc hơn chục năm, rất nhiều đồng chí hy sinh, bị thương trong chiến tranh, gia đình của họ vẫn còn rất khó khăn.
Nhưng mà hiện hiện giờ quốc gia cũng phát triển rất khó khăn, không có cách nào hỗ trợ nhiều như vậy.
Có người nghĩ tới điều này, thật làm cho người ta vui mừng.
Trước đây cán bộ chuyên trách Hải đã từng làm ở phòng chính trị, đối với chuyện này ông ta càng cảm thấy xúc động.
Sau khi mấy người vào xưởng, vốn nghĩ ông lão đó nhiệt tình như vậy thì quản lý trong xưởng chắc chắn rất lỏng lẻo, mới vừa vào cửa lập tức phát hiện có người cố tình dẫn bọn họ vào văn phòng.
Mà người dẫn lại là hai người trẻ tuổi cực kỳ cường tráng.
Cái này vừa nhìn là hiểu ngay, đây mới là thật sự là nhân viên bảo vệ chân chính của xưởng.
Sau khi bước vào xưởng, bọn họ phát hiện hầu hết công nhân đều rất thân thiện với họ, khi nhìn thấy bọn họ lập tức nói hoan nghênh các vị đồng chí.
Sau khi đến phòng họp, rất nhanh đã có người đến rót trà, lá trà không nhiều nhưng cũng được vài miếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận