Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 707 - Tầm nhìn phải xa




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn trực tiếp đứng dậy, đi đến trước bảng đen trong phòng họp: “Đầu tiên tôi sẽ nói về con đường tiêu thụ, mọi người cũng thấy rồi đấy, bây giờ Nam Bình chúng tôi không thiếu cái này. Bởi vì xưởng của các người treo bảng hiệu của Nam Bình chúng tôi, có phải mọi thứ vẫn bán chạy sau khi mang ra ngoài không? Có phải những phân xưởng sản xuất khác kém hơn rất nhiều không? Đây chính là khoảng cách, treo bảng hiệu của Nam Bình chúng tôi, hàng các người làm ra mới được người dân sẵn sàng móc tiền ra mua.”
Lời này khiến cho mấy vị lãnh đạo đỏ mặt tía tai.
“Có những con đường tiêu thụ này của chúng tôi, xưởng gia dụng của các người thế nào cũng phải mở rộng thêm. Ngoài ra, chúng tôi còn có sự ủng hộ từ bên tỉnh, nếu như các người trở thành phân xưởng của chúng tôi, tài nguyên bên tỉnh không phải đều sắp xếp cho các người cả sao? Đó là điều mà Nam Bình chúng tôi liều sống liều sống để có được đấy. Các người được lời rồi!”
“Chúng tôi không ham.” Xưởng trưởng Tôn mạnh miệng nói.
Tô Mạn cười: “Lời này nói ra, không có độ tin cậy gì cả. Hơn nữa ông Tôn, ông biết đấy, chúng tôi có đất ở xưởng gia dụng tỉnh thành. Xây phân xưởng là chuyện trong giây phút. Một khi chúng tôi xây dựng phân xưởng lên, xưởng gia dụng tỉnh thành có còn chỗ đứng nữa không? Chính phủ phải chỉnh hợp tài nguyên, một thành phố cần đến hai xưởng gia dụng sao? Đương nhiên là mạnh thắng yếu thua. Đến lúc đó xưởng bị bãi bỏ, phân luồng công nhân cũng không phải là chuyện không thể. Nếu như trở thành phân xưởng của chúng tôi, thì hoàn toàn không có bất cứ nguy cơ gì cả.”
Xưởng trưởng Tôn nghĩ không thông: “Tại sao cô nhất định phải xây dựng phân xưởng?”
“Đương nhiên là vì cạnh tranh với xưởng gia dụng thủ đô, xưởng gia dụng Thượng Hải rồi. Vị trí địa lý của Nam Bình rất hạn chế, tỉnh thành bên này nhất định phải có một phân xưởng. Xưởng trưởng Tôn, không chỉ có tỉnh thành, tôi còn muốn đến những nơi khác để xây dựng phân xưởng. Quê hương đồ gia dụng Nam Bình chúng tôi không phải nói chơi, chúng tôi muốn làm thì phải làm quê hương đồ gia dụng thật sự, làm đồ gia dụng tốt nhất. Tốt nhất là phải vượt qua thủ đô, vượt qua Thượng Hải.”
“……” Khẩu vị của Nam Bình này đúng là lớn thật.
Xưởng trưởng Tôn nói: “Nam Bình các cô cũng khá tự tin đấy, dám cạnh tranh với xưởng lớn của thủ đô và Thượng Hải.”
“Tại sao không có tự tin, mặc dù Nam Bình chúng tôi nhỏ, nhưng mà chúng tôi chỉ làm đồ gia dụng. Mặc dù Thượng Hải, thủ đô lớn, nhưng họ có thể có dồn bao nhiêu tâm huyết vào việc làm đồ gia dụng?”
Tô Mạn nhìn mọi người: “Thực lực bây giờ của Nam Bình, trước mặt mọi người cũng có thể nhìn thấy được rồi. Trước là chúng tôi có sự ủng hộ của người dân toàn quốc, sau thì có tỉnh, chuyên khu, cùng với tất cả người dân Nam Bình làm hậu thuẫn vững mạnh, chúng tôi, nhất định sẽ đạt được mục tiêu. Thế thì xưởng gia dụng tỉnh thành lại có tương lai như thế nào đây? Chìm ngập trong trào lưu lịch sử không ai biết đến, có thể có một ngày đối mặt với phân luồng, phá sản, cũng có thể cứ trầm trầm như vậy cả đời. Đây là kết quả mà các người muốn sao?”
Đương nhiên là không muốn như vậy, nghĩ đến cảnh tượng đó, mọi người cũng cảm thấy nhói trong lòng. Năm đó, khi nhà xưởng vừa thành lập, họ cũng rất xúc động, hạ quyết tâm phải quản lý xưởng cho tốt. Những năm nay họ cũng cho rằng mình quản lý cũng không tồi, mỗi năm đều hoàn thành nhiệm vụ sản xuất mà nhà nước giao cho.”
Ai biết được, lại xuất hiện một biến số Nam Bình này.
“Với tư cách là người quản lý, tầm nhìn của chúng ta phải xa hơn chút. Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, cũng giống như xưởng gia dụng Nam Bình, được tôi xem như là đứa con của mình vậy. Nếu như nhìn nó trở thành phân xưởng của xưởng khác thì tôi cũng buồn, cảm thấy mất mát. Nhưng nếu như người ta thật sự có thể làm cho xưởng gia dụng Nam Bình của tôi nâng lên một cấp nữa, thì tôi cũng sẽ đồng ý. Bởi vì điều mà tôi xem trọng hơn hết chính là sự phát triển của nó. Tại sao bây giờ công nhân lại làm ầm lên, bởi vì họ muốn phát triển lớn mạnh, muốn có phúc lợi đãi ngộ tốt, nhưng xưởng không cho họ được. Các người suy nghĩ cho bản thân, thế các người có suy nghĩ cho công nhân trong xưởng không?”
Các lãnh đạo xưởng nghe đến đây thì trong lòng cũng có chút chua xót.
Xưởng trưởng Tôn nói: “Bây giờ là xưởng gia dụng tỉnh thành chúng tôi xảy ra chuyện này, cũng không phải Nam Bình các cô, đương nhiên cô sẽ nói như vậy. Sau này trên trán có thêm một cái mũ nữa thì cô có cam tâm?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận