Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 378 - Ngủ mất




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Thu Nguyệt nói: “Em gái à, em nói đi, rốt cuộc chị nên đi dạy hay đi học đây.”
Tô Mạn đáp: “Đi dạy ấy, có thể kiếm được tiền lương ngay.”
Tô Thu Nguyệt vừa nghe thì tức khắc không làm: “Đi dạy trong đội một tháng cũng chỉ được vài đồng, nếu chị đi học trường trung cấp, ra ngoài đấy sẽ được làm công nhân trong huyện, một tháng kiếm mấy chục đồng luôn.”
Tô Mạn buồn cười nhìn đối phương: “Thế không phải chị đã suy nghĩ kỹ rồi à, sao còn hỏi em?”
Tô Thu Nguyệt lúng túng, cất giọng khụ khụ: “Chị muốn hỏi ý em thôi mà?”
“Ha ha, chị cứ khoe đi.” Tô Mạn uống vài hớp trà lạnh: “Đừng tưởng thi đậu trường trung cấp là mọi chuyện êm đẹp, làm công nhân cũng có kiểu này kiểu kia. Thành tích của chị ở trường không tốt, người ta sẽ xếp chị đến một số xưởng nhỏ. Xưởng nhỏ thì chế độ đãi ngộ kém, nhiều việc mà mệt người. Đợi đến khi tốt nghiệp, chị sẽ thấy bạn học của mình làm cán bộ trong xưởng lớn, còn chị cứ chui rúc trong xưởng nhỏ suốt đời.”
“...”
Nghe Tô Mạn nói thế, Tô Thu Nguyệt không khoe nổi nữa. Cô ta cứ tưởng thi đậu vào trường trung cấp chuyên nghiệp là mọi chuyện sẽ êm đẹp, nào ngờ sau khi vào học ở trường trung cấp chuyên nghiệp còn phải dốc sức học hành hơn nữa: “Em gái, những gì em nói đều là sự thật sao?”
Tô Mạn nói: “Đương nhiên, tài nguyên tốt đều có hạn, chị tưởng ai cũng có thể đến đơn vị tốt à? Dù gì em cũng là xưởng trưởng nên biết rõ tình hình nhà máy trong huyện. Chưa nói đến chuyện chị chỉ là sinh viên trường trung cấp, cho dù là sinh viên, nhưng thành tích và biểu hiện không tốt thì cũng chẳng được phân công đến đơn vị. Xưởng nung gạch của em cũng có sinh viên đại học này, chị tự coi mà làm đi.”
Tô Thu Nguyệt hoàn toàn không khoe nổi nữa: “Em gái, chị trúng tuyển chuyên ngành kế toán, chuẩn bị học về kế toán. Em coi em có sách gì không, chị lấy về nhà đọc, đi trước người ta một bước.”
“Chị ở huyện vài ngày đi, với lại em sắp phải đến tỉnh thành một chuyến, đến lúc đó chúng ta đi chung, chị ra hiệu sách mua nhé.” Nếu cô chị ham lợi ích này chịu tiến tới, Tô Mạn quyết định đưa cô ta ra ngoài để nhìn thấu việc đời, đừng bị hạn chế ở huyện nhỏ nữa.
Tô Thu Nguyệt nắn mấy ngón tay: “Ôi chị không có tiền.”
“Em có.”
Hai mắt Tô Thu Nguyệt tỏa sáng: “Em gái, em tốt quá.”
“Em cho chị mượn trước, sau này trả lại em.”
“...”
Buổi tối, Tô Mạn đưa Tô Thu Nguyệt đến ăn ở tiệm cơm quốc doanh, hơn nữa còn ăn một bát chè đậu xanh ướp đá, khiến Tô Thu Nguyệt cực kỳ vui mừng, cảm thấy theo chân em gái nhà mình sẽ được ăn uống no say.
Khi hai người về đến ký túc xá thì tình cờ gặp người quen, hỏi Tô Thu Nguyệt là ai, Tô Mạn nói là chị gái cô, vì thi đậu trường trung cấp nên đến đây để báo tin vui.
Người nọ khen vài câu, Tô Thu Nguyệt khá là tự hào.
Buổi tối, hai chị em tắm rửa xong xuôi, cô ta hăng hái giặt đồ sạch sẽ cho hai người, sau đó ghé vào giường phe phẩy quạt: “Em gái, chị cảm thấy mình thật may mắn vì lúc trước đã nghe lời em siêng năng học hành. Thật ra trước đây chị oán trách em nhiều lắm, cảm thấy em cứ nắm chặt điểm yếu của chị, dù thế nào cũng ép chị học hành đàng hoàng, lòng dạ em tàn nhẫn làm sao. Thậm chí chị không muốn về nhà, bởi vì không muốn đối mặt với em.”
Tô Mạn đáp: “Không sao, em cũng chẳng muốn chị về nhà, ở một mình cực kỳ thoải mái.”
Tô Thu Nguyệt cảm thấy em gái không hề thay đổi, từ nhỏ đã thích chọc tức mình, bây giờ còn nghiêm trọng hơn. Nhưng không sao, cô ta là chị gái, người lớn hơn phải khoan dung rộng lượng, không so đo với người nhỏ. Thế là cô ta nói theo cảm tính: “Bây giờ ngẫm lại, hóa ra em luôn muốn tốt cho chị. Nếu không nhờ em đốc thúc học hành, chị cũng không quyết tâm đến thế, càng không thể nào thi đậu trường trung cấp như bây giờ. Đôi lúc chị suy nghĩ, đúng là trước đây chị không quá quan tâm em, chỉ nghĩ đến chuyện của mình, vốn dĩ chưa từng nghĩ cho em. Vậy mà sau tất cả, em không hề oán trách chị, hơn nữa còn giúp chị như vậy. Chị thật sự rất cảm động đấy.”
Trái lại Tô Mạn không hề đáp lời Tô Thu Nguyệt, trong phòng tối om, khá là yên tĩnh.
Tô Thu Nguyệt nói: “Không phải em cảm động vì những lời chị nói đó chứ?”
Tô Mạn không rên tiếng nào.
Tô Thu Nguyệt cảm thấy không ổn nên đẩy em gái: “Em gái?”
Cô ta sấn tới nhìn xem thì phát hiện em gái mình đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngáy khò khò.
“...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận