Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 478 - Kế hoạch




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Đại Trụ hãnh diện nói: “Hiện giờ con là thợ cả ở xưởng gạch, sang năm có thể truyền nghề rồi. Con định sang năm tranh thủ cơ hội học tập để học hỏi thêm nhiều kiến thức, sau này mới có thể học được cách xem tài liệu như tổng chỉ đạo Thôi.”
Chị dâu cả - Lâm Tuyết Cúc cũng có kế hoạch như vậy. Cô ta cảm thấy trình độ văn hóa của mình chưa đủ, có rất nhiều tài liệu học tập mà cô ta đọc mãi không hiểu, với lại cô ta phải đến công xã làm cán bộ, không có văn hóa thì không thể được.
Tô Mạn nói: “Chỉ nghĩ suông thì không làm được gì đâu, phải đến tìm lãnh đạo xin thư giới thiệu, để cho lãnh đạo biết được chuyện này. Lãnh đạo biết anh chị có lòng, khi nào có cơ hội, người ta mới có thể nghĩ đến anh chị.”
Tô Đại Trụ và Lâm Tuyết Cúc gật đầu lia lịa, cảm thấy đúng là như thế, họ ghi nhớ lời nói của Tô Mạn ngay tức thì.
Chị dâu thứ hai - Tống Ngọc Hoa cũng có suy nghĩ của riêng mình, hiện giờ cô ta trông trẻ trong nhà trẻ đại đội, nhưng công việc mà cô ta muốn làm nhất chính là công nhân may mặc. Tống Ngọc Hoa suy nghĩ, nếu như sang năm nhà xưởng có ý định tuyển công nhân đến từ nông thôn, cô ta sẽ đi thử xem sao.
Tô Tam Trụ càng có kế hoạch hơn nữa, anh ta định sang năm sẽ chính thức tham gia thi sát hạch công nhân, phải chính thức trở thành thợ cả, bắt đầu làm việc. “Sáng mai con sẽ đến nhà xưởng. Cha mẹ, hai người đừng nói con không màng đến gia đình, đợi con học hành giỏi giang...” Anh ta định nói đợi mình học cho giỏi rồi sẽ hiếu thảo với cha mẹ đến cùng.
Lý Xuân Hoa cũng không tiếc gì: “Đi đi, thật ra ăn Tết cũng không cần quay về đâu, cứ ở lại nhà xưởng cho xong. Bây giờ con là người có triển vọng, đừng có cái kiểu cả ngày không nỡ rời khỏi nhà.”
Tô Tam Trụ: “…”
Tô Thu Nguyệt thấy mọi người đã nói xong, cô ta tự hào nói: “Năm nay con thi đứng thứ ba trong lớp đó, dự định sang năm sẽ thi đứng nhất luôn. Giáo viên của bọn con nói, nếu như con được hạng nhất thì sẽ có cơ hội được đề cử đến tỉnh thành.”
Nghe Tô Thu Nguyệt nói thế, Lý Xuân Hoa vui mừng quá chừng: “Phải nói là con gái nhà tôi có tương lai nhất.”
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ: “...”
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạn hỏi Lý Xuân Hoa với Tô Thiết Sơn rằng họ thích đến huyện thành ở hay ở lại trong đội.
Cả nhà nghe vậy, họ đều nhìn Tô Mạn: “Ở trong huyện thành hả?”
Tô Mạn nói: “Hiện giờ cũng coi như con có điều kiện, nếu cha mẹ muốn đến huyện thành ở, con có thể thu xếp cho hai người.”
Tô Mạn cảm thấy anh em nhà họ Tô đều có tương lai của riêng mình, sau này những dịp về nhà sẽ ngày càng ít. Đến lúc đó, dù sao đi nữa cũng không thể để hai vợ chồng già ở quê mãi.
Lý Xuân Hoa rưng rưng nhìn Tô Mạn, sau đó quay sang Tô Thiết Sơn: “Ông già, ông coi nè, tôi không uổng công nuôi con gái mà, nó còn muốn chúng ta đến huyện thành ở đó.”
Tô Thiết Sơn rít điếu thuốc, đôi mắt đỏ bừng.
Ông là người sống theo kiểu hướng nội, trước đây thương con gái bởi vì vợ mình cứ nhắc mãi, cho nên ông mới thuận theo vợ mà thương con.
Nhưng con gái thật sự quá hiếu thảo, khiến trong lòng ông thương muốn chết.
Tô Đại Trụ nhìn Tô Mạn: “Nhưng cha mẹ nên ở với nhà anh mà em.”
Trong lòng anh ta khá khổ sở, em gái đang giành cha mẹ với anh ta.
789 cảm động nói: “Đúng là cha hiền con hiếu, khiến người ta cảm động quá chừng. Ở thế giới tinh tế của chúng tôi, những chuyện như phụng dưỡng người già đã trở thành lịch sử.”
Tô Mạn thật sự không ngờ phụng dưỡng người già mà cũng có người giành... Cô nói: “Không lẽ cha mẹ ở với ai khác, anh chị sẽ không hiếu thảo nữa ư? Chỉ cần cha mẹ vui thì ở đâu cũng được.”
Tô Đại Trụ: “…”
Tuy trong lòng Lý Xuân Hoa cảm động, nhưng bà vẫn không muốn đến huyện thành.
“Mẹ và cha con đã tính cả rồi, năm nay nhà chúng ta phải nuôi vài con heo béo tốt. Chúng ta đều không cần ra đồng, phần đất riêng nhà mình còn trồng khoai lang, mang hết những dây khoai lang đó cho heo ăn, chăm bọn nó thật tốt, mẹ và cha con cũng kiếm được nhiều tiền rồi. Cha con là người có bản lĩnh lắm nhé, không cần các con nuôi đâu.”
Tô Thiết Sơn rít điếu thuốc: “Còn phải nuôi thêm ít gà, sau này mỗi ngày cho mấy đứa ăn trứng.”
Ba đứa trẻ vừa nghe thấy thế thì hào hứng: “Ông nội bà nội thật tuyệt vời.”
Tiểu Mễ Lạp nói: “Ăn thịt thịt, ăn trứng trứng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận