Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 292 - Cầm hai tay




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Vừa mới xong thôi, qua đây xem tình hình bên này thế nào. Nhưng nhìn thấy chủ nhiệm Thôi làm việc nghiêm túc như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Đi nào, chúng ta vào văn phòng uống chút nước nghỉ ngơi đi, thuận tiện bàn chút chuyện công việc.”
Đây vẫn là lần đầu tiên được mời, Thôi Hướng Bắc ừm một tiếng, đi theo Tô Mạn vào văn phòng.
Tô Mạn vừa vào phòng, đã cầm ấm nước sôi rót nước vào chén trà cho Thôi Hướng Bắc: “Nào, vừa uống vừa nói.”
Hai tay của Thôi Hướng Bắc đang cầm chén trà qua đó nhận.
Kế toán Từ đang làm sổ sách: “…”
….
Thôi Hướng Bắc hoàn toàn không cảm giác được sự chua xót trong lòng của kế toán Từ, mà bưng cốc trà bắt đầu uống nước, nước nóng hổi, cảm giác khác hẳn với nước bình thường uống. Tâm trạng của anh tốt lên, uống liền vài hớp.
Tô Mạn cười nói: “Hay là thêm chút nữa nhé? Khát nước phải không, cũng may là về văn phòng. Chủ nhiệm Thôi này, công việc này cũng không thể quá làm khổ mình được, cơ thể chính là tiền vốn của công việc.”
Thôi Hướng Bắc lại nhận một chén nước: “Bận đến quên mất, cô muốn bàn chuyện gì với tôi?”
“Anh không nói tôi còn quên mất.” Tô Mạn đặt bình nước nóng xuống: “Là như vậy, lần trước tôi nghe lão đội trưởng nói, mùa đông năm ngoái anh chạy vào tỉnh học kỹ thuật chăn lợn ở trang trại chăn lợn đúng không?”
Thôi Hướng Bắc lập tức sặc nước, ho mạnh hai cái.
Tô Mạn hỏi: “Chủ nhiệm Thôi, anh không sao chứ?”
Thôi Hướng Bắc xua tay: “Không, không sao, sao cô đột nhiên lại nói tới chuyện này.”
“Trước đây không phải tôi nói muốn làm đồ gia dụng hay sao? Bây giờ cũng làm ra một ít sản phẩm rồi. Mà gần đây những xưởng trong huyện còn đang xây nhà, trong tay các công nhân cũng không có tiền gì, nên tôi định cho lô đầu tiên đi vào tỉnh. Tốt nhất là có thể lấy vật đổi vật, đổi một lô nồi sắt với xưởng làm đồ sắt ở trong tỉnh về, giải quyết chuyện cấp bách trước mắt cho các xã viên.”
Lỗ tai của kế toán Từ nghe được, cảm thấy vô cùng khâm phục Tô Mạn.
Xưởng trưởng Tô tuổi không lớn, nhưng nghĩ cách cũng thật lớn, còn muốn bán đồ gia dụng cho tỉnh. Thật không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Thôi Hướng Bắc nghe đến đây, cũng nghe ra được Tô Mạn tìm anh để bàn bạc chuyện gì: “Cô đang muốn làm quen với người của xưởng làm đồ sắt trong tỉnh?”
“Không sai.” Tô Mạn gật đầu với vẻ hưng phấn: “Chủ nhiệm Thôi, anh đúng thật là vừa đoán đã trúng rồi.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Chuyện rõ rành rành như vậy, anh còn cần đoán sao? Anh vò đầu, chuyện này ngược lại cũng không khó khăn gì, chỉ là anh không biết chuyện mà cô làm, nếu như bị những lãnh đạo trong tỉnh biết được, rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Tuy rằng anh không phải là người ở trong đơn vị liên quan, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, từng tiếp xúc với nhiều người như vậy, cho nên biết bên trên có rất nhiều tình huống phức tạp, có hơi khác với bên dưới.
Tô Mạn hỏi: “Có chỗ khó sao? Chúng ta cũng không phải tìm người khác giúp đỡ gì, mà chỉ cần giúp tiến cử với lãnh đạo ở mấy nhà xưởng đó mà thôi, sau này bản thân chúng ta sẽ tự nói chuyện.” Bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng quan hệ nhân tình gì đó để cưỡng cầu người làm ăn với mình. Loại chuyện nợ nhân tình này quá lớn, hơn nữa còn không thể dài lâu.
“Không khó, lát nữa tôi dùng điện thoại ở công xã gọi qua đó, nghĩ cách liên hệ một chút.”
Thấy Thôi Hướng Bắc sảng khoái như vậy, trong lòng Tô Mạn hưng phấn: “Được, chủ nhiệm Thôi, vậy tôi đợi tin tức của anh. Nếu như lần này thành công, anh chính là đại công thần của xưởng gia dụng chúng ta.”
Nhìn thấy Tô Mạn vui vẻ, trong lòng Thôi Hướng Bắc không nhịn được mà trở nên phấn khởi: “Cô yên tâm, chắc hẳn không có vấn đề lớn lắm đâu.”
Lần này Thôi Hướng Bắc không liên lạc với Cố Thành. Dù sao chuyện này cũng không cần kinh động đến phía ông ta, cho nên dứt khoát tìm người quen biết ở trang trại chăn lợn.
Lần trước anh ở bên đó rất lâu, cũng thật sự quen biết được với một vài người. Thôi Hướng Bắc nhờ bọn họ giúp giới thiệu một chút, xem có quen biết ai ở xưởng làm đồ sắt có thể nói chuyện được không.
Đồng chí ở phía bên trang trại chăn lợn hỏi: “Tiểu Thôi, cháu lại muốn học nghề làm thép à? Vậy việc chăn lợn đó của cháu thế nào?”
“… Không, cháu có vài chuyện muốn tìm bên xưởng đó bàn bạc, chủ nhiệm Khưu, chú có người quen không?”
“Có, cái tỉnh này không có nhà xưởng nào là chú không quen. Bọn họ ăn thịt lợn, còn phải tìm chú lấy mà. Cháu đợi đi, chú xem danh bạ đã.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận