Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 330 - Thuận theo tự nhiên




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ví dụ như những kỹ sư kỹ thuật ở trong xưởng đó, tiền lương cầm được cao hơn nhân viên quản lý nhiều. Kỹ thuật càng cao thì quyền lên tiếng trong xưởng càng nặng.
Ngược lại loại người lăn lộn trong đơn vị giống như Tô Mạn lại không được người coi trọng. Lúc này còn bị gọi là nhân tài không có tương lai “ngồi xổm trong bộ.”
Người thi đỗ khoa học tự nhiên ở trường đại học, đều sẽ không tới bộ ngồi xổm, người ta đều sẽ đi vào đơn vị nghiên cứu khoa học để báo đáp tổ quốc, hoặc là đi vào xưởng quốc doanh lớn để nâng cao sức sản xuất trong xã hội.
Thôi Hướng Bắc: “… Thuận theo tự nhiên đi, giống như cô nói, đi nơi nào cũng đều là công việc, bây giờ chúng ta cũng không có mục tiêu lớn như vậy.”
Mục tiêu tạm thời của anh chính là muốn lên huyện. Giống như Tô Mạn nói, công việc ở đâu mà chẳng là công việc, chỉ cần chăm chỉ làm việc, đều có thể làm ra được thành tích. Nếu như vậy, vậy anh đương nhiên cũng phải cách xưởng trưởng Tô Mạn gần một chút mới được.
Nhưng kêu anh nói trắng ra với cô như vậy, anh cũng không có tự tin.
Nói về lý lịch anh cũng chỉ là một học sinh cấp ba, trong công việc còn không có chức vụ cao bằng Tô Mạn. Ở bên công xã còn thuộc loại trí thức không có nhà ở. Lúc này sao lại không biết xấu hổ đi kết đối tượng với nữ đồng chí nhà người ta. Đó chính là không có trách nhiệm với cả hai bên.
Hơn nữa lỡ như bị đồng chí Tô Mạn ghét bỏ, không còn cơ hội nữa thì sao. Cho nên sau khi anh dùng công thức khoa học tự nhiên mà mình học được để tính toán một phen, cảm thấy mình vẫn phải tăng cao lợi thế của mình lên, rồi tỏ tình sau.
Sau khi trong lòng hạ quyết tâm, Thôi Hướng Bắc lại càng tích cực làm nghiên cứu. Anh còn chạy vào tiệm sách trong huyện mua sách, thậm chí còn hiếm khi gọi điện vào tỉnh nhờ Cố Thành giúp mình tìm sách và tài liệu kỹ thuật để học.
Cố Thành nghe được tin tức này, cười bảo: “Chú nghe nói cháu ở bên công xã làm việc không tệ, xem ra cháu ở bên dưới thật sự không nhàn đâu nhỉ.”
Tuy rằng cha của Thôi Hướng Bắc không cho Cố Thành giúp đỡ, nhưng Cố Thành cảm thấy con trai của anh em nhà mình, cho dù không giúp một tay, nhưng cũng không thể thật sự không quan tâm. Cho nên thi thoảng cũng sẽ cho thư ký của mình lén lút nghe ngóng tình hình của Thôi Hướng Bắc ở bên dưới, xem anh có làm loạn hay không, có chịu khổ hay không?
Không ngờ tin tức nghe được ngược lại cũng không tệ, biết bây giờ anh là cán bộ nhỏ ở trong xưởng nung gạch, hơn nữa còn là kỹ thuật chủ chốt, đều toàn làm chuyện chính, khiến trong lòng Cố Thành rất vui mừng.
Thôi Hướng Bắc bảo: “Công xã bên dưới quả thực thiếu rất nhiều thiết bị cơ sở, mọi phương diện đều rất lạc hậu, cháu cũng hy vọng có thể làm ra một vài chuyện giúp bọn họ. Chú Cố, chuyện này phải làm phiền chú rồi, cháu ở bên này thực sự không đi được.”
Nếu như đi một chuyến lên tỉnh, anh ít nhất cũng phải tốn hai ngày mới có thể thật sự làm việc, anh cảm thấy mỗi một ngày đều rất quý giá, hơn nữa có vài quyển sách và tài liệu chưa chắc anh đã mua được.
Cố Thành đương nhiên không nói hai lời đã đồng ý: “Đây là chuyện tốt, không nói đến phiền phức gì cả. Cháu chăm chỉ học kỹ thuật cũng là để xây dựng tổ quốc, phục vụ nhân dân. Có thời gian thì qua đây ăn cơm nhé, đã rất lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau. Đúng rồi, lần trước mẹ cháu còn gọi điện qua đây hỏi tình hình của cháu, cháu không gọi điện về nhà sao?”
“Đợi qua đợt này đã, cháu làm ra chút thành tích rồi lại nói sau.” Thôi Hướng Bắc nghĩ đến gia đình, vẫn có hơi không được tự nhiên.
Khi đó anh kiên quyết đi ra ngoài, nhưng bây giờ lại không có thành tích gì cả.
Cố Thành thở dài: “Cha con không có thù hận qua đêm, cháu có thời gian vẫn nên liên lạc với gia đình một chút.”
Thôi Hướng Bắc vâng một tiếng, cũng không trả lời chính xác.
Cố Thành ở tỉnh, suy cho cùng cũng tiện lợi, những quyển sách đã đồng ý cho Thôi Hướng Bắc còn chưa đến vài ngày đã được gửi tới. Anh còn chưa kịp mở bao ra, ngược lại bí thư Lâm trong huyện gọi điện qua, kêu anh đi cùng lên địa khu một chuyến. Bởi vì phía bên địa khu đang có cuộc họp, bí thư Lâm phải qua đó tham gia, lần này vừa vặn dẫn Thôi Hướng Bắc cùng nhau đi báo cáo chuyện gạch mới.
Biết Thôi Hướng Bắc đi lên địa khu họp, cũng khiến người của xưởng nung gạch ngưỡng mộ không thôi. Phải biết rằng, tỉnh nơi địa khu tọa lạc khác với huyện, tới bên tới cũng gặp toàn là lãnh đạo lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận