Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 64 - Bàn giao




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cũng gật đầu: “Quả thật không cần, dù sao hội liên hiệp phụ nữ chỉ bảo vệ phụ nữ bị áp bức, không bảo vệ đàn ông bị hà hiếp.”
Tô Đại Trụ: “…”
….
Bởi vì văn kiện chính thức đã được gửi xuống, người nhà họ Tô cũng nghiêm túc, sau khi ăn cơm xong, thì đi tuyên dương chuyện đáng ăn mừng nhà mình.
Lý Xuân Hoa còn muốn lấy cái cốc tráng men của Tô Mạn ra ngoài làm bộ làm tịch.
Tô Mạn không để ý lắm, chuẩn bị lát nữa đi lấy cái cốc mới, cái cốc kia để lại cho mẹ già này của cô, dù sao gần đây mẹ cũng rất phối hợp với cô.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Mạn đến ban quản lý đại đội tìm đại đội trưởng Quách.
Người là phải đi, nhưng công việc dưới tay không thể đùn đẩy.
Hiện giờ đại đội trưởng Quách cũng đang đau đầu vì chuyện này.
Mỗi ngày trong đội vốn háo hức làm xóa nạn mù chữ, hiện giờ Tô Mạn vừa đi, chuyện này phải dừng lại, sau này trong đội đều lạnh lẽo vắng vẻ.
Nhìn thấy Tô Mạn đến đây, đại đội trưởng Quách đặt chén trà xuống, thở dài nói: “Cô giáo Tô à, nếu chú không phải vì tiền đồ của cháu, thực sự không muốn cho cháu đến công xã. Chú nói với cháu, trong đội đều đã cho cháu chức vị dự bị, chỉ đợi sang năm sắp xếp. Bây giờ cháu vừa đi, chú không biết sắp xếp chuyện này cho người nào. Lập tức hủy bỏ, quá đột ngột, lo lắng trong lòng đám xã viên không dễ chịu lắm.”
Vốn dĩ Tô Mạn ra ngoài bận rộn diễn xuất, chuyện xóa nạn mù chữ đã dừng từ lâu, bây giờ vừa mới khôi phục mấy ngày, lại phải bỏ đi, người nào có thể dễ chịu.
Tô Mạn nói: “Chuyện này rất đột ngột, chỉ trong chốc lát cháu không nghĩ ra được biện pháp tốt. Nhưng mà vừa rồi ở nhà, cháu đã suy nghĩ một lát. Chuyện này thực sự không tiện hủy bỏ như thế, đặc biệt là vấn đề giáo dục cho bọn nhỏ. Đội trưởng, cháu nói những lời từ tận đáy lòng, giáo dục bọn trẻ thực sự không thể đứt đoạn. Không cần biết là mùa màng gì, đều phải cho bọn nhỏ đến trường.”
“Cháu đi rồi, người nào dạy đây?” Đại đội trưởng Quách nói: “Trong đội của chú có bằng cấp 2, nhưng những xã viên này không có bản lĩnh giống như cháu. Bọn họ đều đã tốt nghiệp mấy năm, sớm quên hết.”
Tô Mạn cười nói: “Tri thức không thể quên được, chỉ cần cho bọn họ đọc lại sách giáo khoa ôn tập, vẫn có thể nhớ lại. Hơn nữa, lúc trước khi cháu ra ngoài công diễn, còn thấy một số công xã có thanh niên trí thức trong thành phố xuống nông thôn, có phải chúng ta có thể mời mấy vị tới dạy thay cháu được mà? Giáo dục trong thành phố, thực sự không tệ lắm.”
Trước đây cô không chú ý lịch sử, cho nên có một số chi tiết không rõ lắm, chỉ biết thanh niên trí thức quy mô lớn là vào năm 66, cũng chính là lần này cô phải ra ngoài diễn xuất gặp thanh niên trí thức trẻ tuổi từ thành phố xuống nông thôn mới biết được, hóa ra thanh niên trí thức sớm nhất bắt đầu từ năm 50, chỉ có điều bọn họ đều tự nguyện xuống nông thôn xây dựng.
Bọn họ làm việc nghĩa không chùn bước từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở thành phố, dẫn thân vào nông thôn xây dựng. Trong đó có một số thanh niên trí thức thực sự tham dự vào một số công tác xây dựng cơ bản, còn có một số thành phần thanh niên trí thức, lại như nông dân bắt đầu làm ruộng.
Tô Mạn cảm thấy chuyện này có chút lãng phí tài nguyên.
Những thanh niên trí thức này tự nguyện xuống nông thôn, có thể thấy giác ngộ cao, mạnh mẽ. Người như vậy ở trong công ty, đều là phần tử tích cực.
Chuyện thanh niên trí thức này, đương nhiên là đại đội trưởng Quách biết. Nhưng mà trong đội bọn họ không cần xây dựng nền tảng cỡ lớn, cho nên không cần phân chia thanh niên trí thức. Sau này nhìn thấy một số đồng chí thanh niên trí thức bắt đầu làm ruộng, làm cũng không được tốt cho lắm, còn phải chia một phần lương thực cho họ, sắp xếp chỗ ở. Cho nên ông ta càng không muốn gây thêm phiền phức cho trong đội.
“Nơi này, lại thêm nhân khẩu ăn cơm.”
Tô Mạn cười nói: “Không phải là cháu sắp đi sao, tới thêm người bổ sung vào, như vậy rất tốt.”
Trong lòng đại đội trưởng Quách vẫn muốn quan tâm người trong đội mình, không muốn chỗ tốt cho đám người ngoại lai. “Chú sẽ sắp xếp học sinh cấp 2 trong đội chúng ta vào. Nếu không được, chú lại đến đội khác mời người.”
“Như vậy cũng được.” Tô Mạn gật đầu. Chuyện này cô chỉ nhắc như vậy, xem như đề xuất ý kiến hay, cũng đưa ra lời giải thích với công việc của mình. Còn có được hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Dù sao nếu sau này cô có năng lực, cô muốn lựa chọn một số nhân tài trong thanh niên trí thức cùng làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận