Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 142 - Tay nghề




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đối với những người tới phỏng vấn, Tô Mạn đều rất quan tâm, cho bọn họ ăn hạt dưa và uống trà.
Đợi sau khi tâm trạng của bọn họ không còn căng thẳng như vậy nữa, Tô Mạn mới mời đám người chủ nhiệm Hách qua phát biểu. Nhưng chủ nhiệm Hách ngược lại cũng biết chuyện này là bí thư Trình sắp xếp cho Tô Mạn, cho nên lần này đào tạo cũng không phải do phía bên hội liên hiệp phụ nữ phụ trách. Bài phát biểu này hiển nhiên cũng sẽ không đến phiên một chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ như bà ta, vì thế dứt khoát kêu Tô Mạn tự phát biểu.
Tô Mạn cũng không từ chối, thuận nước đẩy thuyền đi lên bục giảng, cười nói: “Đầu tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ công tác của chúng tôi trước, lại càng thêm biết ơn sự hào phóng của mọi người. Tôi biết, trước đây những người có tay nghề, đều không bằng lòng dạy kỹ thuật của mình ra ngoài. Cho nên mọi người có thể tới đây khiến tôi cảm thấy rất vui mừng. Vì vậy trước khi bắt đầu, tôi phải hỏi mọi người, thật sự bằng lòng truyền lại tay nghề của mình cho người khác chứ? Chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của bản thân quần chúng nhân dân, không cưỡng ép.”
Mọi người đều nhìn cô một cách khẩn trương và gật đầu. Đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến chuyện tay nghề với không tay nghề cái gì, chỉ cần có thể ăn thêm miếng cơm là tốt lắm rồi. Dù sao cũng không phải là tay nghề lâu năm gia truyền gì đó.
Một bà cụ giơ tay: “Thật sự có trợ cấp sao?”
Chủ nhiệm Hách đáp: “Đương nhiên là có rồi, nhưng trợ cấp này cũng không giống nhau, chúng tôi phải xem dạy thế nào nữa. Nếu như mọi người dạy mơ hồ, thì chúng tôi cũng sẽ trả kiểu mơ hồ.”
Các xã viên bên dưới biết, thế này là phải dạy nghiêm túc rồi. Nếu như giấu diếm, đồ được cho cũng sẽ ít đi.
Lại có một người đàn ông cường tráng giơ tay: “Vậy, nếu như dạy tốt thì cho gì?”
“Tính công điểm, một bài cho mười công điểm. Lương thực của công điểm này, công xã sẽ cho.”
Vừa nghe đến mười công điểm, mọi người lại càng động lòng hơn. Phải biết rằng, một người đàn ông khỏe mạnh làm việc một ngày mới được mười công điểm thôi.
Có người phụ nữ hỏi: “Phụ nữ cũng cho mười công điểm.”
Tô Mạn nói với cô ta một cách chắc chắn: “Không sai, cho như nhau.”
Các đồng chí nữ ở bên dưới đều vui vẻ không thôi.
Đợi sau khi bọn họ không còn vấn đề nữa, Tô Mạn tuyên bố bắt đầu phỏng vấn, mời những người khác sang đợi ở một phòng học khác, sau đó từng người một vào phòng học bên này phỏng vấn.
Lần này người tới tham gia phỏng vấn cũng rất đa dạng, có đủ loại tay nghề khác nhau. Có những xã viên ngày trước còn từng làm việc ở huyện thành, sau này vì các loại nguyên nhân mà trở về quê trồng trọt, tay nghề đều bỏ xuống hết. Lần này Tô Mạn cho cơ hội, nên bọn họ cũng tích cực tham gia.
Sau khi Tô Mạn nhìn nội dung phỏng vấn của bọn họ, cảm thấy quả nhiên trong dân gian ngọa hổ tàng long.
Chỉ riêng một công xã Bắc Hà nho nhỏ, đã có thể tìm được nhiều người như vậy rồi, nếu như tìm cẩn thận hơn, không biết có thể tìm được bao nhiêu người nữa.
Dưới bài phỏng vấn của đám người chủ nhiệm Hách, trước tiên đám người Tô Mạn chọn ra tám thầy dạy. Trong đó người dạy may quần áo có hai vị, một người là thợ lâu năm, một người là Tống Ngọc Hoa. Dạy đan áo lông, cũng có hai người, đều là nữ đồng chí. Còn có một người là thợ mộc, một thợ đúc gạch, còn có một vị vậy mà lại là thợ cả của lò gạch.
Ngoài ra còn có một bà cụ tự nhận mình biết nuôi gà, nghe nói trước đây trong nhà nuôi nhiều nhất đến hai mươi con, tỷ lệ sống rất cao. Nếu không phải bây giờ không cho nuôi thì bà cụ còn có thể nuôi nữa. Việc này có các cán bộ trong đội làm chứng, cho nên có chút đáng tin. Tuy rằng hiện tại không thể nuôi, nhưng nói không chừng sau này công xã làm trang trại chăn nuôi nuôi gà cũng có thể dùng tới, cho nên vẫn giữ lại.
Trên thực tế còn có những người khác có năng lực, nhưng Tô Mạn cảm thấy không dùng đến, nên tạm thời chỉ đăng ký, định đợi sau đợt đào tạo này xong, sẽ tiếp tục sắp xếp.
Sau khi kêu tám người trúng tuyển này để lại một bản đăng ký, Tô Mạn cho bọn họ trở về nghỉ ngơi. Đợi sau khi sắp xếp xong giờ học, sẽ thông báo cho bọn họ tới dạy.
Nhìn danh sách những thầy dạy đào tạo này, chủ nhiệm Hách liên tục cảm khái: “Tay nghề của những người này quả thực không tồi, đáng tiếc.”
Tô Mạn cười đáp: “Bây giờ cũng không đáng tiếc gì, sau này người như vậy sẽ càng nhiều hơn.”
Lúc này, trong lòng chủ nhiệm Hách rất hy vọng những tay nghề này có thể hữu dụng, tuy rằng hiện tại nông nghiệp là tối quan trọng, nhưng bây giờ đang hạn hán, lương thực trong ruộng cũng có hy vọng gì.
Chuyện sắp xếp giờ học do đích thân Tô Mạn phụ trách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận