Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 407 - Tìm đối tượng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa ở bên cạnh nói: “Ông chính là cha của xưởng trưởng, cũng phải đi đầu làm gương chứ.”
Tô Thiết Sơn không phải người không nói lý lẽ, lập tức cất tẩu thuốc đi.
Tô Mạn hỏi bọn họ sao lại qua đây, sao không gọi điện trước, để cô cũng tiện đi đón người hơn.
Lý Xuân Hoa đáp: “Chị con cũng biết đường mà, cần gì phải chậm trễ công việc của con. Mẹ và cha con đều nhớ con, nghĩ đến đưa chị con lên trên này học, cũng thuận tiện qua thăm con một chút. Dù sao bây giờ mẹ và cha con nhàn cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm. Bây giờ trong đội xây trường học, đội trưởng Quách cũng xây một nhà trẻ, Tiểu Mễ Lạp cũng đi nhà trẻ rồi, Tiểu Thảo và Thạch Đầu thì đi học, mẹ và cha cũng chẳng có chuyện gì để làm hết.”
Thực ra chủ yếu là qua nhìn bộ dạng uy phong của con gái út nhà bà.
Một chuyến đi thăm này, quả nhiên là vô cùng uy phong, đúng là bộ dáng của lãnh đạo, đến ngay cả sinh viên trung cấp nghề cũng phải nghe lời con gái mình.
Tô Mạn hỏi: “Con ở bên này sống tốt lắm, ăn ngon uống ngon ngủ cũng ngon. Trước đây là do bận quá, nhưng bây giờ sau khi trong xưởng ổn định rồi, con cũng định trở về thăm nhà, đúng rồi, các anh con thế nào rồi ạ?”
“Bây giờ anh cả con là thợ cả ở xưởng gạch rồi. Hôm trước nói tiền lương của nó tăng lên. Cái chuồng heo đó của anh hai con cũng vô cùng tốt. Bây giờ qua đợt nóng rồi, chăm lũ heo cũng tốt hơn rất nhiều, không có một chút vấn đề nào hết. Mấy ngày trước có vài đội trưởng ở mấy đại đội khác qua đây xem, nói muốn học chăn heo, cũng muốn nuôi mấy con heo, đợi đến năm mới dễ chia thịt heo ăn hơn. Còn muốn mời anh con đi chỉ dạy bọn họ. Anh ba con vẫn còn đang học tay nghề. Cả ngày cũng không ở nhà. Mẹ tìm đối tượng kết hôn cho nó, nó đều không chịu đi gặp, nói sẽ chậm trễ công việc.”
Nghe những tình hình này, trong lòng Tô Mạn cũng có tự tin, xem ra ba anh trai này của mình quả thực đã thay đổi không ít. Bây giờ không cần cô nhìn chằm chằm mà vẫn có thể tự giác đi phấn đấu.
“Đúng rồi, còn có chị hai con, bây giờ cũng không ra ruộng nữa, mà đi chăm sóc lũ trẻ ở nhà trẻ rồi.” Lý Xuân Hoa nói đến chuyện này còn rất hưng phấn. Bây giờ người trong nhà cũng đều làm công việc tốt.
Tô Mạn đáp: “Mẹ kêu chị dâu con cũng đừng bỏ việc may vá nhé. Sau này có cơ hội còn phải vào xưởng nữa.” Tô Mạn tin rằng, đợi sau khi bến tàu sửa xong, xưởng quần áo chắc chắn sẽ tuyển công nhân, đến khi đó chị hai Tống Ngọc Hoa sẽ có cơ hội.
“Không bỏ đâu, sau khi nó tan làm cũng đi làm may vá hết.” Lý Xuân Hoa vẫn rất hài lòng về vợ thằng hai này. Có tay nghề, còn vô cùng biết chịu khó. Mỗi ngày ngoại trừ đi làm ra đều sẽ nhận việc làm ở nhà xưởng. Tay nghề của cô ta tốt, dù người khác không có việc làm, thì cô ta vẫn có thể được phân công việc để làm, thi thoảng còn dạy kỹ thuật cho các cô gái nhỏ và các bà vợ trong đội.
Nói chuyện một lúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tô Mạn xin nghỉ một ngày, dẫn người nhà đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Miệng Lý Xuân Hoa thì nói: “Cần gì phải tốn kém thế con, ăn ở nhà ăn cũng thế cả.” Nhưng ngoài mặt lại là vẻ vô cùng kiêu ngạo. Bà cũng chưa bao giờ từng tiến vào tiệm cơm quốc doanh, sau này lại có thể khoác lác một bữa rồi.
Tô Mạn chọn vài món ngon, kêu bọn họ ăn uống no nê, rồi tiễn Tô Thu Nguyệt đến trường học.
Huyện không lớn, trường trung cấp nghề trong huyện cách nhà xưởng của Tô Mạn cũng không tính là xa, hơn nữa bởi vì người học trường trung cấp nghề cũng không nhiều, nên khuôn viên trường cũng không lớn.
Nhưng Lý Xuân Hoa và Tô Thu Nguyệt lại cảm thấy nơi này vô cùng tuyệt vời, vừa tiến vào trong trường học, tay chân cũng rụt rè hẳn.
Nhìn thấy những chàng trai cô gái đi tới đi lui bên trong trường học, đó đều là sao Văn Khúc, người có văn hóa. Không giống với đám thanh niên trẻ tuổi ở trong đội mình đó. Lý Xuân Hoa nói với con gái lớn của mình: “Con gái, con nhìn xem, đây đều là những người sau này sẽ làm công nhân đấy, sau này con ở trường học phải tìm đối tượng đi, cứ tìm ngẫu nhiên, dù sao cũng đều làm công nhân hết, không kém được.”
Tô Mạn: “…”
Tô Thu Nguyệt đỏ mặt: “Ôi chao, con mới tới đây thôi, mẹ nói gì thế.”
“Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi, sớm có dự định đi, con cũng hai mươi rồi còn gì.”
Mặt của Tô Thu Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt còn lén lút nhìn những người trẻ tuổi đó. Có cô gái lớn nào lại không nghĩ đến chuyện tìm một đối tượng chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận