Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 593 - Chuyện đã định




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Về mặt này xưởng trưởng Chu bọn họ tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Huyện trưởng Triệu muốn làm công nghiệp nặng, lúc ấy lãnh đạo bên ấy nên phân ông ta đến huyện Tiểu Dã đi, thế không phải như cá gặp nước sao?
Dưa hái xanh không ngọt, khiến cho hiện giờ trên dưới Nam Bình đều rất buồn rầu.
Đôi mắt Tô Mạn vừa chuyển, nở nụ cười: “Bí thư Cao, cháu cảm thấy, huyện trưởng Triệu chưa nhất định cần phải làm công nghiệp nặng. Chúng ta có thể nói chuyện với ông ta thử xem, biết nhu cầu của ông ta, đúng bệnh hốt thuốc.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Bí thư Cao, Tiểu Tô chắc chắn có quyết định gì rồi.”
Tô Mạn nghiêm túc nói: “Cháu vừa mới nghĩ tới, toàn tâm toàn ý phân ưu thay lãnh đạo, cống hiến vì huyện.”
Bí thư Cao nở nụ cười: “Tiểu Tô, cháu nói thử suy nghĩ của cháu đi.”
“Cháu nghĩ như thế này, nếu huyện trưởng Triệu đúng là muốn làm ra một phen sự nghiệp, ý là vì sao chúng ta không thuận theo tạo ra một kế hoạch? Cháu lại lấy một ví dụ, mọi người nghe rồi tính thử. Nói ví dụ, chúng ta đem toàn bộ tài nguyên của huyện đặt ở trên xưởng gia dụng Nam Bình, gom góp toàn bộ tư nguyên, mở rộng sản xuất, khiến xưởng gia dụng Nam Bình trở thành đặc sắc của cả nước, thành một xưởng lớn chứa vạn người. Đạt thành quy mô của nhà máy thép Tiểu Dã. Cái này chẳng lẽ không dễ làm hơn làm công nghiệp nặng sao? Nam Bình chúng ta nhiều rừng cây, đây chính là ưu thế rất lớn.”
Mặt của xưởng trưởng các đơn vị khác trợn mắt há mồm, sau đó biến thành mặt chết lặng: “…”
Biết ngay tâm tư của Tiểu Tô không yên mà. Dã tâm thật lớn. Cũng không sợ nghẹn.
Bí thư Cao cũng bị dọa rồi.
Xưởng trưởng Cát xưởng thuốc là lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là lòng tham không đáy, tôi xem như đã được thấy rồi.”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Chú Cát à, lời này của chú cũng không thể nói lung tung. Cháu vừa mới nói, chỉ là đưa ra một ví dụ thôi. Chú cũng có thể nói để tài nguyên của cả huyện gom hết cho xưởng thuốc lá của các chú mà.”
Xưởng trưởng Cát tỏ vẻ mình không có dã tâm lớn như vậy, hơn nữa chất lượng thuốc lá của Nam Bình cũng không tốt.
Xưởng trưởng Cao khụ khụ: “Thật ra xưởng gạch của chúng tôi cũng phát triển không tệ.”
“Không tệ, đáng tiếc không có cách nào vận chuyển đến cả nước.” Xưởng trưởng Chu nói: “Ngược lại tôi cảm thấy xưởng quần áo chúng tôi cũng không tệ lắm, là xí nghiệp già dặn nhiều năm, nếu trong huyện dốc sức nâng đỡ, xưởng quần áo của tôi không chừng cũng có thể làm ra quy mô lớn như thế.”
Ông Trần của xưởng vải bông và vải lanh cũng không cam lòng yếu thế: “Để tôi nói, xưởng vải bông và vải lanh chúng tôi cũng khá lắm. Vải bông và vải lanh của bản địa chúng tôi cũng rất nổi danh tiếng.”
Bí thư Cao thấy bọn họ thương lượng còn tranh cãi, biểu cảm lập tức cạn lời.
“Ồn ào cái gì, còn đang thương lượng, chuyện này cũng chưa xác định, các ông ồn ào cái gì?”
Tô Mạn nói: “Đúng vậy, mọi người ồn ào cái gì, cháu chỉ ví dụ mà thôi. Cụ thể còn cần bí thư Cao và huyện trưởng Triệu quyết định.”
Đồ xu nịnh Tô!
Tô Mạn lại nói: “Bí thư Cao, nếu chú tín nhiệm cháu, cháu xung phong nhận việc đi trò chuyện thử với huyện trưởng Triệu. Vì sự đoàn kết trong Nam Bình chúng ta, cho dù bị mắng bị phê bình, cháu cũng nhận. Nhưng mà, nếu lỡ mà huyện trưởng Triệu bị cháu nói lung lay, vậy có thể làm sao đây?”
Bí thư Cao: “… Kế hoạch đó của cháu, cần trong huyện cấp bao nhiêu tiền?”
“Tiền ngược lại không trọng yếu, chủ yếu là đất, cháu cần xây dựng. Mặt khác chính là công việc trên lâm trường của các công xã lớn cần ưu tiên cho chúng cháu chọn lựa. Còn lại chính là chính sách ưu tiên của huyện, lãnh đạo giúp đỡ, cũng không nhiều vấn đề lắm.”
Lãnh đạo giúp đỡ, thật ra chính là để các lãnh đạo lợi dụng mạch quan hệ của người mình, dâng chút sức lực của mình cho xưởng gia dụng Nam Bình.
Nhưng chỉ điểm không cần tiền này, cũng đủ khiến bí thư Cao động tâm.
Chỉ cần không nói chuyện tiền bạc, thì tình cảm vẫn tồn tại.
Bí thư Cao nói: “Vậy cũng được, lát nữa chú dẫn cháu đi tìm huyện trưởng Triệu, nói chuyện này. Chỉ cần cháu có thể khiến ông ta lung lay, có ý cùng cháu xây dựng xưởng gia dụng, chú sẽ tổ chức hội nghị huyện ủy, xác định chuyện này của cháu.”
Tô Mạn lập tức nghiêm túc: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Lãnh đạo của các đơn vị khác lại trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ còn chưa rõ tình huống, chuyện này đã định rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận