Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 365 - Bổ nhiệm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vào phòng họp, Tô Mạn không đi theo trưởng phòng Nghiêm mà tìm chỗ ngồi ở sau cùng. Nhìn thấy các lãnh đạo lớn ngồi bên trong, Tô Mạn vẫn giữ bình tĩnh, cô còn tranh thủ quan sát huyện trưởng Cao. Phong thái của huyện trưởng Cao khác hoàn toàn với bí thư Lâm. Bí thư Lâm đem lại cảm giác đè nặng cho người khác như một con dao. Còn huyện trưởng Cao có vẻ mềm mỏng hơn.
Những người ngồi trong phòng họp cũng tò mò nhìn Tô Mạn, thầm nghĩ một đồng chí nhỏ như thế này sao cũng được tham gia họp hành. Bí thư Lâm rất nhanh đã bắt đầu chủ trì cuộc họp, đầu tiên là tổng kết công việc tuần trước như thường lệ, sau đó mới nêu ra kế hoạch mới ở huyện, đó là thành lập xưởng gia dụng.
Thành lập xưởng là một chuyện lớn ở huyện. Phải tốn rất nhiều tiền, tiền lương cho công nhân là một khoản chi không hề nhỏ, ngoài ra còn có đủ loại máy móc thiết bị cũng phải chi tiền. Một khi đã mở xưởng, nếu đóng cửa sẽ ảnh hưởng đến thành tích làm việc.
Khi mở xưởng thực phẩm cũng đã ầm ĩ cả một phen, nhưng bởi vì quy mô của xưởng thực phẩm nhỏ, ít người nên sau cùng bí thư Lâm cũng đã dẹp yên chuyện này. Lần này mở xưởng gia dụng thì khác, lượng người có ít đi nữa thì cũng cần ít nhất năm mươi người. Cũng may bí thư Lâm đã có chuẩn bị từ lâu, ông ta bảo thư ký Lý chép lại nội dung của bản kế hoạch liên quan đến việc xây dựng xưởng gia dụng mà Tô Mạn đã đưa cho ông ta, sau đó in ra vài bản để đưa cho mọi người đọc.
“Thưa các đồng chí, 2, 3 năm nay, huyện Nam Bình của chúng ta không phải chịu bất kỳ tổn thất nào do thảm họa thiên nhiên gây ra, đây là lợi thế do vị trí địa lý của chúng ta, nhưng cũng vì vị trí địa lý này, huyện Nam Bình lại không có ngành công nghiệp trụ cột như nơi khác. Không như huyện Đông Lâm có mỏ sắt, cũng không như huyện Từ Xuân có mỏ than, càng không phải nói đến mỏ đồng, mỏ vàng. Không có tài nguyên thiên nhiên, chúng ta chỉ có thể tự mình xây nhà xưởng, nhưng ngành may mặc của chúng ta không phát triển, công nghiệp cũng không ổn, chúng ta có thể làm cái gì? Hiện tại có rất nhiều người trẻ của huyện Nam Bình không có việc làm, có những công nhân chưa đến tuổi nghỉ hưu nhưng vì con nên đành phải nghỉ việc nhường lại vị trí đó cho con mình. Điều này khiến chúng ta không chỉ mất đi những lao động lành nghề lâu năm mà còn là kiểu giật gấu vá vai. Các vị nói xem, có phải chúng ta nên xây xưởng này hay không?”
Đối với lời chất vấn của bí thư Lâm, mọi người đều không nói gì.
Sau khi phân tích lý lẽ, bí thư Lâm đã nói thẳng: “Được rồi, tài liệu cũng đọc rồi, bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu quyết định về việc xây xưởng gia dụng.”
Những người theo phe bí thư Lâm hiển nhiên đều giơ tay lên. Còn những người thân thiết với huyện trưởng Cao lại nhìn vào huyện trưởng Cao. Huyện trưởng Cao chần chừ một lúc rồi cũng giơ tay lên. Đằng nào chuyện này cũng đã thỏa thuận cả rồi.
Thấy thái độ của huyện trưởng Cao, những người khác liền biết cả hai người đã bàn bạc riêng với nhau. Mọi người cũng không tò mò, thường thì các lãnh đạo sẽ bàn chuyện xong rồi mới đem nói ở hội nghị, nếu chưa bàn nhau, mọi người sẽ rất dễ xảy ra mâu thuẫn và xung đột trong lúc họp.
Nếu huyện trưởng Cao đã đồng ý thì bọn họ đương nhiên cũng sẽ không gây trở ngại và cũng giơ tay theo.
Cuối cùng, toàn bộ đều biểu quyết nhất trí.
Bí thư Lâm cười tươi: “Tốt, chuyện xưởng gia dụng cứ quyết vậy đi. Ngoài ra, tôi sẽ giao cho đồng chí Tô Mạn đến từ công xã Bắc Hà phụ trách công việc của xưởng gia dụng. Đồng chí Tô Mạn hiện đang tạm giữ chức tại ban tổ chức, nhưng đồng chí ấy đã từng có nhiều kinh nghiệm trong việc xây xưởng ở công xã Bắc Hà và đã đạt những thành tích rất thiết thực.”
Mọi người vốn vẫn đang suy nghĩ thì đã bị bí thư Lâm trực tiếp chỉ đích danh, mọi người vẫn đang tò mò Tô Mạn là ai, bí thư Lâm lại bảo mọi người cho ý kiến. Xưởng cũng đã mở ra, ai quản lý cũng như nhau thôi. Bí thư Lâm lại còn khen người ta có năng lực nữa. Vì vậy, mọi người lại một lần nữa giơ tay biểu quyết.
Chuyện Tô Mạn được bổ nhiệm đã được quyết định, nhưng cô vẫn không phải là xưởng trưởng chính thức mà chỉ là quyền xưởng trưởng, phải xét biểu hiện của cô rồi mới được làm chính thức.
Bí thư Lâm cười nói: “Đồng chí Tô Mạn, đứng lên gặp mặt mọi người đi.”
Mọi người nghe thấy vậy liền nhìn theo tầm mắt của bí thư Lâm, chỉ thấy một cô gái tuổi còn nhỏ đứng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận