Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 547 - Đề xuất




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông ta còn âm thầm tính toán lợi ích liên tục mà việc lần này mang lại, so ra còn kiếm được nhiều tiền hơn cái kho hàng kia. Quan trọng nhất là được nở mày nở mặt. Dù sao kiếm tiền nhờ kho hàng thì cũng có chút mất mặt, còn xưởng quần áo tự kiếm được tiền thì thành tích đương nhiên thuộc về ông ta. Sau này còn được ghi lại trong hồ sơ nữa.
“Ông Cao à, lần này mời ông tới, mục đích chính là muốn nhờ bên ông kéo hộ tôi ít gạch, chúng tôi tính mở rộng xưởng. Tôi và Tiểu Tô kiếm được tiền, đương nhiên không thể để ông tụt lại phía sau được, tôi sẽ quan tâm đến việc làm ăn của ông.”
Xưởng trưởng Cao: “...” Thật muốn quăng luôn cái ly này vào mặt ông ta.
Xưởng trưởng Cao nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô à, chú thấy dáng vẻ của chú Chu bây giờ ấy, trong lòng vô cùng khó chịu, lần sau có chuyện gì kiếm được tiền cũng đừng dẫn ông ta theo nữa.”
Khuôn mặt già cỗi của xưởng trưởng Chu xị xuống: “Sao nào, tính chia rẽ chúng tôi à. Không phải tôi còn cố ý chiếu cố đến việc làm ăn của ông à?”
Xưởng trưởng Cao hừ một tiếng, nói: “Tôi thấy ông huênh hoang thì có.”
Tô Mạn nói: “Hai vị xưởng trưởng à, nội bộ chúng ta phải đoàn kết. Chú Cao, chú đừng vội. Việc làm ăn của lò gạch dồi dào khấm khá. Chỉ tính riêng trong tỉnh thôi, các chú cũng làm không xuể rồi. Chú đừng quên, mấy xưởng chúng ta cùng nhau liên hợp tổ chức hoạt động ưu đãi. Cháu và chú Chu làm tốt thì chú cũng được hưởng lây. Không cần vội.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Đương nhiên là chú không vội, bây giờ việc làm ăn trong tỉnh thôi cũng sắp kham không hết rồi, chỉ là thấy dáng vẻ huênh hoang của chú Chu cháu, nhịn không nổi.”
Tô Mạn nói: “Chú đừng đau lòng, cháu đề xuất với chú một ý kiến có thể kiếm tiền, chẳng phải chú cũng có kho hàng sao, chú cho bên xưởng vải thuê đi. Để xưởng vải học theo cháu và chú Chu. Bây giờ xưởng liên hợp của ba chúng ta công bố với bên ngoài là được dùng miễn phí nhưng chú có thể lấy tiền chú Trần rồi bảo chú ấy làm công tác đối ngoại miễn phí.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao bàng hoàng. Xưởng trưởng Chu nói: “Tuy chúng ta và ông Trần là cùng một nhóm, nhưng... vẫn có chút cách trở. Chuyện này để ông ta biết có ổn không?”
Tô Mạn nói: “Lúc trước là thế nhưng sau này sẽ khác. Mấy hôm trước, cháu tới thăm bí thư Lâm, ông ấy bảo cháu nên báo cáo công tác thường xuyên hơn với huyện trưởng Cao. Sớm muộn gì cũng biết chuyện này thôi.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao nghe cô nói thế thì hiểu ngay mọi chuyện.
Bọn họ cũng không cảm thấy lạ. Việc bí thư Lâm được thăng chức chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lúc đầu khi bí thư Lâm tới đây, bọn họ còn nghe nói ông ấy đặc biệt tới để chấn chỉnh huyện Nam Bình, không thì với người có bằng cấp như ông ấy chạy tới cái nơi nghèo nàn này làm gì.
Bây giờ huyện Nam Bình đã tốt lên nhiều, hơn nữa còn phát triển không ngừng, đạt được nhiều thành tích. Ông ấy không được thăng chức mới là lạ.
Bí thư Lâm và huyện trưởng Cao có quan hệ khá tốt với nhau, vậy người kế vị chắc hẳn là huyện trưởng Cao.
Xưởng trưởng Cao nói: “Vậy chúng ta nên đối xử với ông Trần tốt một chút, không nên bắt nạt ông ấy.”
Biểu cảm trên mặt Tô Mạn trông rất vi diệu: “Chúng ta bắt nạt chú ấy hồi nào đâu, vẫn luôn giúp đỡ chú ấy mà. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần thay đổi gì. Chỉ cần đối xử thân thiết hơn một chút là được rồi. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình thì đương nhiên huyện trưởng Cao sẽ nể trọng chúng ta.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần đơn vị mình làm tốt thì ai làm lãnh đạo cũng thế thôi.”
Sau khi ba người thương lượng xong, xưởng trưởng Cao đến bàn chuyện với xưởng trưởng Trần.
Nói rõ ràng chuyện của xưởng gia dụng và xưởng quần áo cho xưởng trưởng Trần biết.
Trong lòng Xưởng trưởng Trần vốn có chút thất vọng và buồn bã, ông ta nghĩ mọi người đều là người một nhà, coi như là kiềng bốn chân rồi. Bây giờ có chuyện tốt đến cửa, ba chân đồng bọn họ lại thông đồng với nhau bỏ xưởng vải của ông ta sang một bên.
Nhưng nay sau khi nghe xưởng trưởng Cao nói về cách làm của xưởng quần áo và xưởng gia dụng thì ông ta nhất thời nói không ra lời. Ai bảo bên mình không có kho hàng chứ.
Xưởng trưởng Cao nói: “Thực ra thì, chúng tôi cũng muốn đưa ông đi cùng nhưng ngặt nỗi bên ông không có kho hàng. Vậy nên, kế sách của chúng tôi là để xưởng gạch của tôi hợp tác với xưởng vải của ông. Chỉ có thế mới làm theo cách của nhóm Tiểu Tô được. Nhưng ban đầu chúng tôi sợ hiệu quả mang lại không tốt nên chưa nói với ông, ông bỏ tiền ra mướn kho hàng trước nhưng lại không thu được lợi gì nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta. Bây giờ tôi thấy cách đó có hiệu quả nên vội vàng đến tìm ông đây này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận