Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 692 - Hâm mộ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Phòng tài vụ bên đây đau đầu giải thích với bọn họ: “Đây là xưởng gia dụng Nam Bình thưởng cho bọn họ, dựa theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ tháng trước của bọn họ, Nam Bình bên kia phát tiền thưởng cho bọn họ.” Lúc này mọi người mới chú ý tới, những người được phát tiền lương nhiều hơn, đều là công nhân tham dự đơn đặt hàng sản xuất thay của xưởng gia dụng Nam Bình.
Chủ nhiệm Thái cũng nói: “Cái này có gì ngạc nhiên, tôi đã sớm nói rồi, chúng tôi thường xuyên phát tiền thưởng.”
Cái này còn không ngạc nhiên hả?
Trong lòng một đám công nhân có chút không phục.
Lúc trước khi những công nhân này bị phân phối nhiệm vụ tham gia sản xuất thay, bọn họ còn cảm thấy những công nhân đó rất vất vả. Nhiệm vụ công việc nhiều hơn bình thường, yêu cầu còn nghiêm khắc, nhưng lại không phải làm việc cho nhà xưởng của mình. Có mấy người bị phân công còn cảm thấy không công bằng, có vài người không được phân, lại âm thầm có chút may mắn.
Bây giờ phát tiền lương mới biết, nhiệm vụ của người ta nhiều, yêu cầu nghiêm khắc, nhưng tiền lương cũng nhiều.
Mấy đồng tiền có thể mua thêm đồ này đồ nọ. Tháng trước mới sản xuất hơn nửa tháng, đã phát nhiều tiền thưởng như vậy, vậy nếu cả tháng, thì phải có bao nhiêu chứ.
Hiện giờ mọi người xem như tin tưởng những lời chủ nhiệm Thái nói lúc.
Đãi ngộ tiền lương của công nhân xưởng gia dụng Nam Bình thật sự rất tốt.
Bọn họ không phải là công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình, nhưng làm việc cho xưởng gia dụng Nam Bình, dù sao vẫn có thể. Đều là công nhân của xưởng gia dụng tỉnh thành, dựa vào cái gì nhiệm vụ mình được phân lại không giống chứ?
Vì thế có vài người muốn đi tìm lãnh đạo xưởng náo loạn. Một mục đích thôi, chính là muốn tìm việc làm.
“Chúng tôi yêu cầu công bình công chính. Trong xưởng phải trưng cầu ý kiến của công nhân. Dựa vào cái gì bọn họ có thể làm, chúng tôi không thể làm. Chúng tôi kém hơn ai khác sao? Chúng tôi cũng là lão công nhân làm nhiều năm mà.”
Khi xưởng trưởng Tôn nghe được tin tức, cũng vô cùng tức giận. Nhiều năm như vậy trong xưởng đều rất ổn định, sao bây giờ lại ầm ĩ lên chứ.
Ông ta còn chuẩn bị phát triển nhà xưởng thật tốt, những công nhân này sao lại ầm ĩ vào lúc này vậy? Vừa nghe còn là ồn ào vì lượng đơn của Nam Bình, thì rất buồn bực.
Ông ta một lòng vì sự phát triển của nhà xưởng mới tiếp nhận đơn, chẳng qua muốn cho các công nhân lời thêm ít tiền, kết quả những công nhân này lại chỉ vì suy nghĩ của bản thân mình mà ầm ĩ. Không hề nghĩ thay cho trong xưởng chút nào.
Xưởng phó Lý của tỉnh thành nói: “Nếu không thì sau khi hoàn thành lượng đơn sản xuất này, chúng ta cũng không cần nhận sản xuất thay nữa. Gần đây trong xưởng thường xuyên nghe người ta nhắc tới chuyện của xưởng gia dụng Nam Bình, nói công nhân bọn họ sống rất tốt. Tôi lo lắng thời gian dài công nhân sẽ làm ồn lên.”
Xưởng trưởng Tôn nói: “Bây giờ nói không nhận nữa, sau khi công nhân biết, còn không phải toàn thể đều ầm ĩ sao?”
Thịt ăn đến miệng rồi, ai còn cam lòng nhổ ra.
Xưởng phó Lý thở dài: “Lần này nhận đơn, còn nhận cả phiền phức về.”
Vì bình ổn tranh chấp lần này của các công nhân, xưởng trưởng Tôn không thể không tự mình ra mặt. “Các đồng chí, lúc trước chỉ là bố trí ngẫu nhiên, trong xưởng không có tư tâm, chuyện tiền thưởng trước đó, trong xưởng cũng không rõ ràng.”
Chủ nhiệm Thái nói: “Không phải đâu xưởng trưởng Tôn, lúc chúng ta ký hiệp nghị, có cái này mà.”
Xưởng trưởng Tôn: “… Ý của tôi là, là trong xưởng không nói chuyện này với nhân viên quản lý của các ngành, chính là vì bảo đảm công bằng, tránh cho có người có tư tâm. Để bọn họ ở trong tình huống không hiểu rõ tình hình bố trí công việc, mới coi như công bằng. Nhưng bây giờ mọi người đã có ý kiến, vậy chứng tỏ rằng sắp xếp này vẫn không thích hợp, không đủ phục chúng. Thế nên lần này mấy lãnh đạo trong xưởng chúng tôi thương lượng, sẽ chọn người ưu tú để sắp xếp. Nếu mọi người cảm thấy đây là một công việc tốt, vậy để cho người xuất sắc đến làm. Lúc này mọi người sẽ không có ý kiến nữa. Tôi tin rằng nếu là xưởng quần áo Nam Bình, bọn họ chắc chắn cũng nguyện ý cho người xuất sắc hơn đến sản xuất đồ cho bọn họ.”
Nói tới lại càng tức giận, nhìn những công nhân xuất sắc của xưởng mình đều làm việc thay xưởng gia dụng Nam Bình.
Sắp xếp này ngược lại khiến mọi người nói không nên lời. Nhưng thật ra vẫn có vài người có tư tâm, cảm thấy mình không đủ xuất sắc, chắc chắn không được bố trí, nghĩ muốn làm ầm lên. Nhưng lại không tìm ra lý do thích hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận