Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 214 - Hỏi chuyện




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Viết rõ ràng xong sẽ để bên đại đội đọc rõ trước mặt mọi người, ai đồng ý làm công nhân thì ký tên lên đó, không đồng ý thì coi như thôi.
Thông tín viên của công xã nhanh chóng thông báo cho các bên, để bọn họ làm xong vào buổi tối, sớm tinh mơ sẽ thu.
Vì thế buổi chiều các đại đội bên dưới công xã Bắc Hà đã vội vàng mở đại hội, đặc biệt là hơn mười công nhân tạm thời nhất định phải tham gia.
Ngay trước mặt mọi người, đại đội trưởng lớn giọng thông báo nội dung một lần, sau đó hỏi: “Mọi người nghe rõ rồi chứ.”
“Rõ.”
Âm thanh phía dưới càng vang dội hơn.
Đại đội trưởng hỏi tiếp: “Được rồi, người tham gia nhiệm vụ này đến ký tên, không đồng ý thì bỏ qua.”
Mười mấy công nhân này lập tức vọt đến trước mặt đại đội trưởng: “Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý.”
Ngu ngốc mới không đồng ý, công xã làm rất tốt, ba xu còn chia hai xu cho bọn họ, chỉ giữ một xu cho mình, bọn họ có gì mà không vui chứ?
Đừng tưởng rằng bọn họ chưa thấy qua việc đời, chẳng phải trong kịch thường diễn đấy à, đám nhà tư bản kia đều cầm phần lớn, hiện tại công xã cầm một chút, bọn họ còn có gì mà không vui.
Hơn nữa hai xu cũng không ít, bện nhanh hơn thì nửa ngày là làm xong một cái, người một nhà cùng nhau làm, trong nhà thu được gần một đồng một ngày, ai không vui?
Vì thế người biết chữ nhanh chóng ký tên, người không biết thì lăn tay.
Bọn họ ký tên trước mặt đại đội, về sau có vấn đề gì thì có nhân chứng vật chứng.
Những thủ tục này đều hoàn thành trong ngày, sáng sớm hôm sau các đại đội trưởng đưa danh sách đã ký tên đến công xã, tự mình giao đến tay Tô Mạn.
Có thứ này trong tay, Tô Mạn bắt đầu triển khai hành động.
Công việc chặt tre trúc, đương nhiên công xã không cần quản, tất cả đều sắp xếp cho đại đội xử lý.
Mỗi đại đội đều có mười mấy công nhân đóng gói tạm thời, bí thư Trình để bên đại đội mỗi ngày sắp xếp người đi chặt tre trúc, sau đó những công nhân này mang về nhà bện, mỗi ngày đưa đến công xã một chuyến.
Đầu tiên, bên đại đội cử đại diện đến công xã dựa theo hàng mẫu bện lại mang về đại đội, trong đại đội sẽ tranh thủ tổ chức mọi người cùng nhau làm.
Nói là chỉ có chừng trăm người, nhưng dù sao công việc này cũng là làm trong nhà mình, cũng không cho người giám sát nhìn chằm chằm, mắt thấy công việc này có thể kiếm lời hai xu, loại nhỏ hơn cũng có thể kiếm được một xu, nửa xu, coi như người trong nhà không biết cũng nhanh chóng đi theo học hỏi, học tốt cùng nhau kiếm tiền, đương nhiên chuyện này đều là đóng cửa lén làm, không để những người khác biết, dù sao cũng chỉ có những người ghi tên trong danh sách mới có thể quang minh chính đại làm công việc này, những người khác làm phải cẩn thận người ta báo cáo.
Đây gọi là đông người thì lực lượng lớn, mới có mấy ngày đã có hơn một ngàn giỏ được vận chuyển đến huyện.
Tài xế lái máy kéo vô cùng vui mừng, trước kia bên công xã không nỡ dùng xe, anh ta chỉ có thể nhìn máy kéo mà không thể lái, hiện tại mỗi ngày đều được lái, buổi chiều đưa thịt rừng, buổi sáng đưa giỏ, có đôi khi còn giúp đỡ đưa quần áo, mỗi ngày đi đến đi lui, vô cùng bận rộn.
Hơn nữa bởi vì thường xuyên đưa hàng mà anh ta còn rất thân quen với nhà xưởng trong huyện, có đôi khi còn có thể hút điếu thuốc tâm sự, thời gian trôi qua tốt hơn.
Đảo mắt cái đã là giữa tháng 11, bên hội phụ nữ mở đại hội.
Đợt này chủ tịch Nhậm bận rộn chuyện liên hợp diễn xuất, cùng với các loại báo cáo cuối năm, cho nên còn không biết chuyện Tô Mạn bị điều đi.
Lần này nhìn thấy đồng chí đến họp là Trình Hiểu Hồng, không phải Tô Mạn, bà ấy cố ý hỏi thăm.
Trình Hiểu Hồng căng thẳng trả lời: “Hiện tại đồng chí Tô Mạn đã không còn là đồng chí bên hội phụ nữ chúng ta nữa, thuộc về bên phòng tổng hợp của công xã.”
Chủ tịch Nhậm: “Đây là chuyện khi nào thế?”
“Đã mấy ngày rồi.”
“…”
Cũng may Trình Hiểu Hồng cũng xem như được một chút chân truyền của Tô Mạn, báo cáo cũng rất cẩn thận, cộng thêm hội phụ nữ bên công xã Bắc Hà đã đi vào quỹ đạo, cho nên báo cáo cũng làm cho chủ tịch Nhậm hài lòng.
Chẳng qua trong lòng bà ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Bà ấy còn đang chờ Tô Mạn làm xong thì điều đến huyện, sao người đã không thấy tăm hơi.
Chờ đến khi kết thúc, chủ tịch Nhậm gọi Trình Hiểu Hồng đến văn phòng hỏi tình hình.
Những công xã khác thấy thế thì không ngừng hâm mộ, cảm thấy chủ tịch Nhậm rất coi trọng công xã Bắc Hà, đổi người rồi mà vẫn gọi vào văn phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận