Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 402 - Rất hợp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây cũng là nguyên nhân ở huyện có cửa hàng bách hóa nhưng người ta vẫn cứ chạy lên tỉnh mua.
Mọi người nghe vậy thì gật đầu lia lịa.
Lại có người hỏi: “Vây nếu ở huyện nào có xưởng gia dụng rồi thì sao?”
“Vậy chúng ta nói với bọn họ, đồ gia dụng trong xưởng của bọn họ có được bán trên tỉnh không. Đồ của chúng ta toàn đồ tốt, phải để nhân dân có quyền lựa chọn đồ. Lẽ nào bởi vì chỗ mình có rồi thì không cần hàng Thượng Hải nữa à?”
Lại có một người học nghề nam nói: “Ban nãy chị nói chúng ta đã nói chuyện với các huyện khác xong rồi…”
Tô Mạn cảm thấy những người trẻ tuổi ở niên đại này thật đơn thuần, cái chuyện khoác lác thành thần như vậy chẳng phải là những lời thường nói trên thương trường kinh doanh sao? Vậy nên vẻ mặt cô không hề chột dạ mà nói: “Không sai, sáng mai mọi người tự đi nói chuyện, đến lúc đó chẳng phải là nói xong rồi sao, đó là lời thật ý thật của chúng ta. Chỉ là nói trước thôi, nói chuyện quan trọng cho bọn họ nghe trước, đó cũng là sự phúc hậu khi làm người của chúng ta. Lẽ nào mọi người không có sự tự tin với chính mình sao?”
“…”
Tô Mạn dạy dỗ: “Ở bên ngoài nhất định phải thể hiện sự tự tin, tin vào sản phẩm mà xưởng của mình sản xuất, tin vào thực lực của xưởng, xưởng gia dụng Nam Bình của chúng ta có sự hậu thuẫn mạnh mẽ. Xưởng gia dụng Nam Bình cung cấp không đủ cho nhu cầu của tỉnh thành là sự tự tin của mọi người. Ngày mai mỗi người đi một huyện, tự mình đàm phán. Người đầu tiên thành công sẽ là tổ trưởng bộ phận bán hàng của chúng ta.”
Trong nháy mắt đôi mắt ba người sáng lên, tâm trạng do dự không quyết vừa nãy đã lập tức không còn, tràn đầy năng lượng. Một người học nghề nam nói: “Xưởng trưởng Tô, thật không?”
“Tôi chưa từng nói lời giả dối.”
“…” Những người khác nhìn nhau sau đó cười phá lên.

Tô Mạn không để bọn họ vui quá sớm. Tuy là lần này chọn trong ba người bọn họ để bồi dưỡng, nhưng đối với những người trẻ tuổi khác trong xưởng, cô cũng sẽ cho họ cơ hội như vậy.
Để bọn họ có mục đích tham gia bán hàng, có thể đến trước mặt cô tự đề cử, sau khi cô phỏng vấn tư cách thì sẽ sắp xếp cho họ cùng tham gia cuộc thi cạnh tranh lần này.
Điều này khiến cho ba người trước đây đi theo Tô Mạn phát huy hết sức mạnh của mình. Sợ rằng bản thân không tiến lên mà còn lùi lại phía sau.
Có điều lúc này ở xưởng rất ít người muốn làm bán hàng. Đại bộ phận bọn họ đều không có sự dũng cảm đó. Thà rằng cứ ở bộ phận sản xuất học chút kỹ thuật, sau này lúc nào cũng có cơm ăn, cũng không muốn chạy đi chạy lại. Đến ngày hôm sau cũng chỉ có thêm ba người đến báo danh.
Lần này có tất cả sáu người tham gia cạnh tranh. Tô Mạn cũng chỉ cho bọn họ vài kỹ năng bán hàng. Sau đó vẽ cho họ một phạm vi, không chỉ định rõ ràng ai đến nơi nào, mà để bọn họ tự mình chọn, cũng muốn xem xem tầm nhìn của bọn họ.
Đợi sau khi bọn học chọn xong vị trí, Tô Mạn liền bảo bọn họ tự đi đàm phán, phát huy tự do. Nhưng dù phát huy thế nào, một người chỉ có thể chọn 1 vị trí.
Cô cũng lo lắng bọn họ chỉ có một lòng nhiệt huyết trong người mà năng lực quá kém, làm hỏng hình tượng của xưởng. Hơn nữa chỉ cho bọn họ thời hạn ba ngày, đàm phán thành công thì được, không thể thì đổi người.
Chất lượng sản phẩm tốt, bán có tiếng ở tỉnh rồi, cũng đã đàm phán với một cửa hàng bách hóa ở huyện khác. Cục diện tốt như thế, cầm tay chỉ việc rồi, nếu mà vẫn không thể đàm phán thành công, điều này nói rõ không phù hợp.
Có công nhân đi bàn chuyện kinh doanh, bản thân cô nhàn rồi.
Đi lại trong xưởng, cô cảm thấy xưởng quá bé, thiếu rất nhiều thứ. Cô muốn xây ký túc xá đơn. Những người trẻ tuổi ở ký túc xá mới có thể toàn tâm toàn ý vì công ty phục vụ.
Trên sổ sách không có tiền, cô đang cân nhắc việc đi vay. Chẳng là bên xưởng hai không có vấn đề gì.
Vốn dĩ Tô Mạn còn cho rằng ba ngày mới có thể có kết quả.
Không ngờ rằng hôm đó có người đã đàm phán xong rồi. Đàm phán chuyện buôn bán xong là một chàng trai, Tưởng Hiểu Lượng, trước đây học việc ở xưởng sản xuất. Tô Mạn phát hiện tay nghề của anh ta không ổn, nhưng đầu óc hình như rất khá. Rất biết dỗ các thợ cả trong xưởng. Cô cảm thấy để một đồng chí không chăm chỉ như thế ở lại xưởng thì không thích hợp, vậy nên lúc thành lập bộ phận bán hàng đã đưa anh ta qua luôn.
Chẳng ngờ rằng người này thật sự hợp với bán hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận