Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 200 - Tâm trạng khác thường




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thông tín viên nhanh chóng đạp xe đạp như bay đến các đại đội truyền tin, kêu bọn họ có thời gian thì tới bên công xã nhận đồ.
Phần lớn đồ chuyển tới là lương thực, thịt heo chỉ có một trăm cân, dựa theo điểm cống hiến trong đội thì bình quân mỗi một đội đều có thể được chia vài cân thịt heo, cho dù không thể ăn đủ, cũng xem như là có chút chất béo.
Thứ quan trọng nhất là lương thực, công nhân trong thành thích ăn lương thực tinh, cho nên lần này phần lớn đồ chuyển tới đều là lương thực phụ. Mà lương thực phụ thì rẻ nhất, cho nên số lượng chuyển tới rất khách quan, chỉ riêng đại đội Đại Kiều Loan đã có thể được chia được một nghìn cân lương thực.
Đội sản xuất có được tin tức cũng không đợi đến ngày hôm sau, mà ngay chiều cùng ngày đã sắp xếp cho các trai tráng trong đội sản xuất tới chọn đồ. Đội trưởng Quách cũng qua đây, dẫn theo vài thanh niên trai tráng có sức lực, trong đó có cả đồng chí Tô Nhị Trụ.
Nhìn thấy đồ chất đầy ở đó, Tô Nhị Trụ mang vẻ mặt kinh ngạc, khi trông thấy em gái nhà mình đi ra khỏi văn phòng, cùng với các cán bộ công xã cùng nhau chia đồ cho bọn họ, anh ta lập tức mang vẻ mặt kiêu ngạo, sống lưng thẳng tắp, đi qua: “Em gái, khi nào em tan làm, lát nữa về chung với bọn anh nhé?”
Tô Mạn đáp: “Không cần đâu, em còn phải đợi chị dâu em nữa. Đúng rồi, bây giờ chị ấy đang may quần áo ở trường cấp hai trong trấn, anh có muốn đi thăm một chút không?”
Tô Nhị Trụ muốn nói có gì hay mà phải thăm, nhưng anh ta lại rất tò mò xem cô vợ này rốt cuộc làm gì ở bên ngoài, vì thế gật đầu, rồi lại nghển cổ chạy về phía bên trường trung học trong trấn. Tô Mạn cảm thấy nếu như gắn cho anh ta một cái đuôi, thì lúc này có thể vểnh thẳng lên trời.
Phía bên công xã ngược lại còn đang rất náo nhiệt.
Bí thư Trình nhân lúc các đội trưởng của đại đội đều qua đây, dứt khoát phát thông báo ngay tại trận, kêu bọn họ tiếp tục sắp xếp người đi săn thú, hơn nữa phải đảm bảo số lượng lớn. Bây giờ ông ta rất có tự tin, nếu như trong huyện không ăn hết, thì lại tới tỉnh, công nhân ở bên đó càng nhiều hơn, người ăn cũng sẽ nhiều hơn. Chỉ cần có thể vẫn luôn chở lương thực tới cho công xã, là ông ta lại cảm thấy chuyện này nên làm.
Nghe được tin tức này, các đại đội trưởng bên dưới lại vui mừng.
“Bí thư Trình, sao tôi lại cảm thấy cuộc sống này càng ngày càng phát triển thế nhỉ, trong lòng chúng ta cũng có hy vọng.”
“Đúng vậy, nếu như có thể làm như vậy mãi, sau này các xã viên trong đội đều sẽ được ăn no bụng.”
Khóe miệng của bí thư Trình hơi nhếch lên: “Làm việc cho tốt, đều có thể ăn cơm no.”
Bận việc gần đến khi trời tối, đống lương thực này mới xem như được chia xong. Trong đó đối chiếu công điểm, đối chiếu số lượng thịt và số lượng lương thực tốn không ít thời gian.
Vừa hay Tô Nhị Trụ cũng trở về với Tống Ngọc Hoa từ trường học. Buổi tối không có đèn sẽ rất hại mắt, cho nên trời tối đều không cho may quần áo nữa.
Hai vợ chồng cùng nhau đi qua, theo người trong đội về nhà.
Tô Nhị Trụ lặng lẽ khiêng lương thực, ngay khi mọi người đều mang vẻ mặt vui sướng, thì anh ta lại liếc nhìn vợ mình mấy cái với vẻ không yên lòng. Trông thấy vợ mình đang vừa cười vừa nói chuyện với em gái mình, trong lòng lại nghĩ đến cảnh tượng đã trông thấy ở bên trường học trước đó.
Mấy đồng chí nữ vây quanh vợ mình, có gì không hiểu đều sáp lại hỏi cô ta, còn muốn kêu cô ta nhìn xem mình làm có tốt hay không, xem bộ dáng rất được người coi trọng.
Tô Nhị Trụ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của vợ mình, cứ cảm thấy khác với trước đây, như thể vừa mới quen biết vợ mình vậy.
Anh ta chưa từng nghĩ, người vợ trước đây bị mình làm khổ, vậy mà ở bên ngoài lại được người xem trọng như vậy.
“Nhị Trụ, đi đường cho cẩn thận, anh làm sao thế?”
Tống Ngọc Hoa thấy anh ta khiêng lương thực một cách không nghiêm túc như vậy, lập tức nhắc nhở một tiếng: “Nếu như làm rớt thì phải làm sao, đừng để rơi mất lương thực.”
Tô Nhị Trụ: “…”
Khi một đám người trở về đội sản xuất, trời đã hoàn toàn tối đen. Nhưng các xã viên lại vẫn luôn đợi bọn họ trở về, mọi người đều chạy tới quảng trường trong đội đợi, tận mắt nhìn thấy đội ngũ trở về, rồi trông thấy thịt và lương thực mà bọn họ mang theo, đôi mắt của người nào cũng tỏa sáng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đống thịt treo lên đó, lương thực đã được khiêng vào trong nhà kho rồi, nhưng sau đó, trong lòng lại bắt đầu nhớ thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận