Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 695 - Ghen tị sợ hãi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đương nhiên sẽ không nói là vì công việc thuận đường nên tới. Trước kia cảm thấy sẽ có lúc chia tay, cô đều sẽ dỗ người vui vẻ, huống chi là hiện tại?
Cô không chút nào chột dạ, cười khanh khách nói: “Nhớ anh, nên tới đây thăm anh.”
Trái tim Thôi Hướng Bắc giống như bị va chạm một cái, cứ ngơ ngác như vậy nhìn Tô Mạn. Hạnh phúc nói không nên lời.
Tô Mạn cười nói: “Phát ngốc cái gì vậy? Lên xe ăn cơm đi, anh muốn để em đói bụng sao?”
Thôi Hướng Bắc vội vàng ngồi lên xe.
“Em dẫn anh đi ăn cơm. Vùng lân cận mở một quán ăn mới, em nghe người ta nói canh xương sườn của quán bọn họ vô cùng ngon.”
Trên đường đến quán ăn, Thôi Hướng Bắc giống như nằm mơ nhìn Tô Mạn. Có hơi không thể tin được Tô Mạn thật sự đến thăm anh.
Từ sau lần trước, hai người đã lâu không gặp mặt.
Hai người đều nói rằng muốn đi thăm đối phương. Nhưng trên thực tế cũng không có thời gian. Tô Mạn vẫn luôn bận rộn làm việc, mà Thôi Hướng Bắc thì bị giáo sư bắt ép, vừa được nghỉ đã bị túm đến phòng thí nghiệm.
Tới quán cơm, Tô Mạn lôi kéo Thôi Hướng Bắc đi gọi món ăn. Hai người chọn mì nước xương sườn, ăn màn thầu trắng.
Sau khi ăn xong, Tô Mạn mới thoải mái thở một hơi: “Hương vị thật không tệ.”
Thôi Hướng Bắc chống ở trên bàn nhìn cô: “Tô Mạn, buổi chiều em phải trở về?”
“Ừm: “ Tô Mạn gật đầu.
“Vậy anh cùng trở về với em được không?” Thôi Hướng Bắc chột dạ dò hỏi.
Tô Mạn nói: “Không phải anh cần học tập sao? Không phải giáo sư bảo anh đi giúp đỡ sao?”
Thôi Hướng Bắc buông mí mắt xuống, không dám nhìn Tô Mạn: “Tuần này không có chuyện gì, trong nhà giáo sư có việc vui, cho nên anh không có bận. Thật ra anh cũng dự định đi thăm em.”
Tô Mạn thấy anh như vậy, thì biết Thôi Hướng Bắc đang nói dối.
Được rồi, bản lĩnh nhỉ, đã biết nói dối ở trước mặt cô. Vị học sinh giỏi của đại học Hồ Giang, sinh viên tốt trong lòng giảng viên chuẩn bị trốn học hả?
Chẳng lẽ thanh niên nhỏ với tư tưởng chín chắn như thế nào đi nữa, đều sẽ có suy nghĩ trốn học nói chuyện yêu đương sao?
Tô Mạn không muốn hiểu, nhưng cũng không định vạch trần anh.
Bạn trai nhỏ với tuổi tác này, dù sao cũng nên trải nghiệm một chút thú vui mà anh nên có ở tuổi này. Không thể áp đặt tư tưởng của mình với người ta.
“Vậy được, chỉ cần anh không chậm trễ học tập thì tốt rồi. Buổi chiều em sẽ chờ anh cùng về. Có anh theo cùng, tối nay em về cũng không sợ nữa.”
Thôi Hướng Bắc nghe vậy, nhất thời vẻ mặt vui sướng. Sau đó nhìn ánh mắt hoàn toàn tín nhiệm của Tô Mạn, trong lòng càng chột dạ. Nếu để cho Tô Mạn biết anh nói dối, chắc chắn sẽ tức giận. Cũng không thể để cho Tô Mạn biết.
Cơm nước xong xuôi, sau khi đưa Thôi Hướng Bắc đến trường học, bản thân Tô Mạn cũng không nhàn rỗi, chạy tới khu chính quyền bên ấy, bồi dưỡng một chút tình cảm với phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Tô Mạn vừa đến văn phòng của phó cán bộ chuyên trách Lâm, ông ấy đã hỏi: “Tiểu Tô cháu tới vừa đúng lúc, chú đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cháu.”
Tô Mạn cười nói: “Vừa biết chú tìm cháu có việc, cháu đã tự mình chạy tới.”
“Đừng ngắt lời, chú hỏi cháu, trước đó cháu xin đất ở tỉnh thành bên này, rốt cuộc chỉ dùng để xây kho hàng, hay là dùng để xây nhà xưởng?”
Tô Mạn nhíu mày: “Phó cán bộ chuyên trách Lâm, sao chú đột nhiên hỏi cái này vậy.”
“Chính quyền thành phố của tỉnh thành bên đó gọi điện thoại lại đây hỏi chú, nói tóm lại là dùng để xây gì đó. Lúc trước bọn chú nói xây kho hàng, nhưng hình như bọn họ nghe xưởng gia dụng tỉnh thành nói, bên cháu muốn xây nhà xưởng?”
Mặt mày phó cán bộ chuyên trách Lâm đều nhăn thành một cục.
Tô Mạn vui vẻ, xem ra xưởng gia dụng tỉnh thành bên kia thật sự thiếu kiên nhẫn. Thậm chí ngấm ngầm tìm lãnh đạo rồi.
Cô đưa hai tay ra: “Xây dựng kho hàng với nhà xưởng cũng không khác nhau nhiều lắm, không phải đều cần bố trí công nhân sao? Chỉ là vấn đề công nhân nhiều hay ít mà thôi. Bọn họ quan tâm cái này làm gì?”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm nói: “Đương nhiên là muốn làm rõ ràng. Để người ta bên kia có cái chuẩn bị.”
Tô Mạn hỏi: “Vậy chú trả lời như thế nào?”
“Chú đương nhiên là nói không rõ. Vốn là cho rằng xây kho hàng. Nhưng xưởng gia dụng tỉnh thành lại kiên quyết nói các cháu muốn xây nhà xưởng. Nghe nói vị xưởng trưởng Tôn đó còn hỏi thành phố, nói tỉnh thành đã có xưởng gia dụng rồi, nếu mở một phân xưởng nữa, vậy không phải là đem tài nguyên ra phân chia sao?”
Tô Mạn nói: “Ông ta như thế là ghen tị sợ hãi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận