Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 322 - Thành tích mới




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy rằng Thôi Hướng Bắc có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Tô Mạn, nhưng nói đến công việc, anh lại tự nhiên hơn rất nhiều, mới gật đầu: “Có thể, chỉ là đến khi đó nơi lấy đất sẽ càng xa hơn, nên vẫn phải nói với bí thư Trình một tiếng, có khả năng phải chiếm dụng đất canh tác.”
“Về phương diện chi phí thì sao?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Chi phí thời gian đều giảm thiểu.”
Chi phí thời gian nung gạch chính là điều rất quan trọng, từ một phương diện khác mà nói, chi phí thời gian có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ, ví dụ như công nhân, ví dụ như nhiên liệu.
Chất lượng đồ được cải thiện, giá thành còn giảm thấp, Tô Mạn cảm thấy loại gạch mới này có thể mang đến lợi nhuận lớn hơn cho công xã.
Cô hỏi: “Kỹ thuật này chúng ta chắc chắn phải hợp tác với bên ngoài, anh có ý kiến gì không?” Cô cảm thấy chỉ cần yêu cầu mà bên Thôi Hướng Bắc đưa ra không tính là cao, vậy cô có thể cố hết sức giúp tranh giành lợi nhuận.
Kết quả Thôi Hướng Bắc lại lắc đầu: “Không có ý kiến gì cả, các cô sắp xếp là được.”
Anh cũng chẳng có ý kiến gì hết, nỗ lực cải thiện gạch chính vì từ trên người Tô Mạn phát hiện ra tư tưởng giác ngộ của mình không đủ cao, cho nên mới muốn cố gắng làm ra một vài sự cống hiến mà thôi.
Đây là suy nghĩ trước khi làm nghiên cứu, sau khi thật sự nghiên cứu ra rồi, trong lòng anh cũng tự cảm thấy rất thỏa mãn. Dù sao cũng vui vẻ hơn nhiều so với cuộc sống mơ hồ mà anh từng trải qua trước đây. Anh thậm chí còn cảm thấy suy nghĩ của mình cách Tô Mạn càng ngày càng gần, anh đoán Tô Mạn có khả năng cũng cảm thấy giống như anh, mỗi lần sau khi làm xong một chuyện, loại tâm trạng vui vẻ thỏa mãn đó chắc hẳn cũng giống nhau.
Tô Mạn: “… Anh thật sự không có một chút yêu cầu nào sao?”
Thôi Hướng Bắc học loại giọng điệu mà trước đây Tô Mạn dùng để nói với anh, đáp: “Tôi chỉ làm việc mà mình nên làm mà thôi, muốn làm ra chút chuyện có ý nghĩa cho công xã.”
789 nói: “Tôi cảm giác được sự dao động trong giá trị thiện ý của anh ta. Ký chủ, không ngừng cố gắng, đợi sau khi anh ta trở thành một đại thiện nhân hoàn chỉnh, cô sẽ có được phần thưởng. Dù sao anh ta cũng đã từng là một ác bá nông thôn mà.”
Tô Mạn: “… Ác bá nông thôn cái gì, tốt xấu gì anh ta cũng là một thanh niên trí thức, cùng lắm chỉ được tính là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.”
789 đáp: “Nhưng hình tượng trước đây của anh ta rất giống với ác bá nông thôn. Nhân loại các cô không phải đều coi loại người không chịu sự quản giáo, đánh nhau gây lộn ở trong thôn thành ác bá nông thôn hay sao?”
Tô Mạn chẳng muốn tranh luận với nó, trong lòng cô rất tò mò, cũng rất cảm khái.
Vậy mà tư tưởng giác ngộ của Thôi Hướng Bắc lại cao đến loại mức độ này.
Tuy rằng anh không có yêu cầu, nhưng Tô Mạn cũng không thể thật sự không tranh giành gì cho anh. Dù sao nhân tài tốt dù có không tranh không đoạt, cũng nên có được thứ mà anh nên có, như vậy mới không khiến nhân tài chạnh lòng.
Đây là đạo lý dùng người của cô.
Cô đề nghị: “Gạch mới này là do anh làm ra, đợi lát nữa bí thư Trình trở về, tôi và anh cùng nhau đi báo cáo đi, anh nói sẽ khá chi tiết hơn. Đúng rồi, thuận tiện mang hai viên gạch qua đó luôn.”
Thôi Hướng Bắc ngược lại cũng không nghĩ nhiều như vậy, Tô Mạn sắp xếp thế nào thì anh làm thế đấy. Thậm chí trong lòng còn có chút mừng thầm, lát nữa có thể ở chung với Tô Mạn một lúc.
Tô Mạn còn định cùng Thôi Hướng Bắc kiểm tra viên gạch một chút, thì cán sự tiểu Vương bên cạnh bí thư Trình đã chạy tới bên lò gạch, nói bí thư Trình đã về, kêu cô tới văn phòng một chuyến.
Cán sự tiểu Vương nói: “Nghe nói là có tin tốt.”
Tô Mạn cười bảo: “Vừa vặn bọn em cũng có tin tốt.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cùng nhau đi đến văn phòng của bí thư Trình.
Bí thư Trình đang ngồi bên trong uống trà, còn đang băn khoăn xem nên mở miệng nói với Tô Mạn thế nào về chuyện cô sắp được điều đi. Ông ta ngẩng đầu nhìn thấy hai người cùng tới, mới hỏi: “Tiểu Thôi cũng tới à, là bên xưởng nung gạch có chuyện gì sao?” Bình thường thằng nhóc này sẽ không tới tìm ông ta nếu không có chuyện công việc, cũng là một người thích làm việc thật.
Tô Mạn đáp: “Bí thư Trình, xưởng nung gạch số hai chúng ta có thành tích mới, dưới sự dẫn dắt nghiên cứu của chủ nhiệm Thôi, xưởng nung gạch số hai chúng ta đã cho ra loại gạch đỏ có chất lượng tốt, còn tốt hơn cả loại gạch ở xưởng nung gạch trong huyện.”
Nghe được tin tức này, bí thư Trình lập tức bỏ chén trà xuống, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận