Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 750 - Giá cả




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười nói: “Theo tôi thì, với giá sản xuất gia công đồ gia dụng hiện tại, tôi có thể tính giá ưu đãi hơn cho ông.” Nâng giá cao lên rồi ưu đãi là được.
James suy nghĩ một lúc, sắc mặt tốt hơn nãy nhiều. Ông ta không cần tính giá ưu đãi cho bên nhà xưởng khi ghi sổ với họ. Nếu thực sự có được ưu đãi tiền hàng, thì khoản tiền đó chính là tiền lời của ông ta.
“Chúng ta bàn tiếp điều thứ hai đi.”
Những người khác trong phòng họp thấy hai người họ đột nhiên cãi nhau thì sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Sau đó lại thấy hai người đã bình tĩnh lại mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả khi mọi người mới vừa bình tĩnh lại không lâu thì bầu không khí của hai người bên kia lại nóng lên.
Tô Mạn không trực tiếp bàn bạc điều khoản thứ hai mà trực tiếp nhảy đến điều thứ ba. Về việc mua phân hóa học, cũng là mua nợ.
James suýt chút nữa đã ngồi không vững.
“Ngài James, ông cứ thế chúng ta không thể đàm phán thuận lợi được. Dù sao tôi cũng không bắt ông chi ra phân tiền nào. Tất cả số nợ này đều do tự chúng tôi gánh. Tôi nhập khẩu thiết bị là để gia công đồ dùng cho bên ông, tôi mua phân hóa học để tạo nguồn nguyên liệu dồi dào cho sau này. Tất cả sự đầu tư này đều vì sự hợp tác của chúng ta mà thực hiện. Tôi đã thể hiện thành ý lớn nhất của mình rồi, chỉ cần người trung gian là ông chịu đứng ra đảm bảo khoản nợ cho phía nhà xưởng thôi. Hơn nữa ngài James à, tôi nghĩ chắc ông cũng hiểu, ông không những nhận được phần lợi nhuận làm trung gian mà ông đáng được nhận, ông còn nhận được tiền gia công ưu đãi từ phía chúng tôi. So ra thì trong số ba phía chúng ta, ông là bên có lợi chứ không lỗ. Tôi thật không hiểu, có gì khiến ông không hài lòng nữa.”

“Cô thật sự là nhà tư bản!” Ngài James không nhịn được nói.
Mọi người nhìn về phía Tô Mạn.
Tô Mạn nói: “Nếu tôi là nhà tư bản, bây giờ tôi cũng không cần ghi nợ. Tôi là giai cấp vô sản, nhân dân lao động cần cù chịu khó. Tuy rằng chúng tôi không có tiền, nhưng vẫn có một thân lao động. Tôi tin rằng toàn bộ thế giới đều cần giai cấp vô sản nhân dân lao động như chúng tôi.”
Đây là nhắc nhở ngài James, bọn họ chỉ dùng sức lao động để đổi tiền. Không có nhà này của ông ta, vẫn có thể có nhà khác cần.
Ngài James: “… Được rồi thưa cô, hy vọng ưu đãi cô đưa tôi có thể khiến tôi động tâm.”
Hai người rốt cục không hề chĩa mũi nhọn vào nhau, những người khác cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra lần nữa. Kết quả không nói được hai câu lại ầm ĩ lên.
Lần này là đang tranh luận vì giá cả.
Ngày hôm qua ngài James trở về cũng tìm hiểu tiền lương của sức lao động bên này, Tô Mạn báo giá vượt qua số liệu mà ông ta điều tra.
Tô Mạn nói: “Ngài James, một vài nhà xưởng định giá cũng không chỉ liên quan đến sức lao động, còn có cơ sở thiết bị của nó. Tôi vì việc xuất khẩu lần này, đặt những thiết bị đó, chẳng lẽ không phải là một phần trong chi phí của tôi sao? Cho dù tôi không kiếm tiền, tôi cũng không thể lỗ vốn. Nhà xưởng khác quả thật có thể cho ông giá cả thấp hơn, nhưng bọn họ không có thiết bị tiên tiến, món đồ được sản xuất ra có thể so với chúng tôi sao? Hơn nữa giá cả mà ông điều tra là đối với tiền công của sản phẩm trong nước. Nhưng chúng tôi cực kỳ nghiêm khắc với sản phẩm nước ngoài, chọn dùng nhân công cũng là xuất sắc nhất, công nhân xuất sắc có thể so sánh với công nhân bình thường không?”
Những lý do này ngài James không thể phản bác.
Quý cô giai cấp vô sản trước mắt này tính toán từng khoản rất rõ ràng giống như nhà tư bản so đo từng tí.
“Vẫn rất mắc, tôi đã cho cô nợ nhiều thứ như thế.”
Tô Mạn bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi ông thắng, ngài James. Nếu tôi là nhà tư bản, tôi nhất định vài xu cũng không cho.”
Cuối cùng hai bên cò kè mặc cả, rốt cục giá cả vẫn là thêm hai phần trăm dựa theo giá trị thị trường trong nước. Mà phương thức hợp tác cũng dựa theo lời Tô Mạn nói. Chia làm ba phương thức hợp tác. Bao công nhân bao vật liệu, bao công nhân không bao vật liệu. Bao công nhân bao vật liệu một nửa.
Những chi tiết này lại tìm một thời gian để bàn.
Bởi vì giá cả bàn ổn thỏa, chi tiết phía sau hiển nhiên dễ nói chuyện.
Những phương diện chi tiết ấy, tốn tổng cộng ba ngày, mới tính là bàn thỏa đáng.
Giây phút ngài James gật đầu, lúc này nhân viên đi theo mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi thật to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận