Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 613 - Chấp nhận




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói là rèn luyện, một khi đã xuống thì còn có cơ hội quay lại được sao? Vậy nên Ngụy Quang Minh đã trở thành một truyền thuyết ở huyện Nam Bình. Rất nhiều người không hiểu rốt cuộc người này đã làm cái gì mà mới đến Nam Bình chưa được bao lâu đã gây ra biết bao nhiêu chuyện thế này. Chuyện này cũng chỉ có người của tứ giác đồng biết một số nội tình.
Bọn họ biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tô Mạn. Ngụy Quang Minh đã chọc giận Tô Mạn và bị Tô Mạn đẩy đi.
Nhìn kết cục của Ngụy Quang Minh, mọi người vừa thấy đáng đời vừa cảm thán Tô Mạn cũng quá chiêu trò. Một thư ký nói bị đẩy đi liền bị đẩy đi. Hơn nữa, nhìn huyện trưởng Triệu mỗi ngày gặp Tô Mạn để bàn về dự án “Quê hương đồ gia dụng”, mỗi ngày lại như nước với lửa nhưng tình cảm giữa hai người lại không bị ảnh hưởng, mọi người lại càng thêm nể phục bản lĩnh của cô. Nói chung mọi người đã quyết sau này đắc tội ai cũng không được đắc tội Tô Mạn. Đồng chí nữ vốn dĩ có hơi hẹp hòi, mánh khóe của cô lại lợi hại, nếu đắc tội thì chỉ có đi đời.
Xưởng trưởng Cao đã cố tình chạy đến xưởng gia dụng để hỏi chuyện Tô Mạn. Lúc trước Thôi Hướng Bắc đã nhờ vả ông ta, nếu Ngụy Quang Minh ức hiếp Tô Mạn, ông ta phải xem có nên nói cho Thôi Hướng Bắc hay không.
Tô Mạn đang ngồi trong phòng làm việc, nghe xưởng trưởng Cao hỏi về việc này thì nói: “Thực sự không mấy liên quan đến cháu lắm, chú đừng nghĩ nhiều. Đây là quyết định của huyện trưởng Triệu, ai bảo anh ta không chịu làm cho tốt, khiến lãnh đạo thất vọng cơ chứ.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Thực sự không mấy liên quan đến cháu ư?”
“Thật mà. Cháu có bản lĩnh lớn thế cơ à? Cùng lắm cháu chỉ thưa kiện với huyện trưởng Triệu thôi. Tên Ngụy Quang Minh đó mua chuộc người của xưởng cháu để làm gián điệp, tất nhiên cháu không thể nhịn cái này được nên cháu đã nói với huyện trưởng Triệu. Chú cũng đừng nói ra bên ngoài, phải giữ chút ít thể diện cho huyện trưởng Triệu. Không thể để người ta biết thư ký cũ của chú ấy mua chuộc người trong đơn vị, nếu không lãnh đạo của các đơn vị khác sẽ suy diễn nhiều thứ.”
Bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ người của xưởng gia dụng bị mua chuộc thì có phải các đơn vị khác cũng có chuyện đó nhưng chưa bị phát hiện không.
Xưởng trưởng Cao gật đầu rồi nói với Tô Mạn: “Tuy chú không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cháu. Cháu nói xem tại sao tên Ngụy Quang Minh đó lại ngớ ngẩn đi chọc giận cháu chứ? Đó chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao? Haha, lúc trước Tiểu Thôi có bảo chú trông chừng cháu, đừng để cháu bị ấm ức, chú nói cháu tuyệt đối sẽ không bị ấm ức.”
Tô Mạn nghe vậy, hỏi: “Anh ấy bảo chú trông chừng cháu?”
“Ừ, nó nói nếu có ai ức hiếp cháu thì viết thư cho nó, nó sẽ về ngay.”
Tô Mạn thầm nghĩ chẳng trách hôm đó Thôi Hướng Bắc cứ như được khai thông, còn biết mời người ta ăn cơm, hóa ra là vì chuyện này. Nhưng dù Thôi Hướng Bắc về ngay thì sao, chuyện này đâu phải chỉ một trận đòn là giải quyết được.
Hơn nữa, cô cũng không quen có người bảo vệ, cô quen với việc tự mình đòi lại những mất mát mà mình gặp phải. Nếu có một ngày cô phải dựa dẫm vào người bên cạnh mới có thể tìm lại được tôn nghiêm thì chỉ có thể nói cô đã quá thất bại, phải dựa vào khác. Cô không muốn trở nên yếu đuối như vậy. Nếu một ngày nào đó người kề cạnh bỏ cô mà đi, chẳng phải cô sẽ trở thành một kẻ không nơi nương tựa đó ư?
...
Bắc Kinh.
Thôi Hướng Bắc và Cố Thành cùng ngồi tàu ba ngày ba đêm mới đến được Bắc Kinh. May mà anh có sức khỏe tốt, xuống tàu mà vẫn không thấy nhức mỏi, ngược lại Cố Thành lại hơi đuối sức. Thế nhưng thấy Thôi Hướng Bắc ngoan ngoãn đi cạnh bên, Cố Thành cảm thấy tâm trạng rất tốt. Hôm nay dẫn đứa con này quay về, hẳn tên họ Thôi kia phải mừng lắm.
“Lần này về cháu đừng cãi nhau với cha nhé. Ông ấy tính khí không tốt nhưng không lòng dạ không xấu. Hai người là cha con, không cần thiết phải cãi nhau. Có gì thì cứ từ từ nói.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Nếu cha cháu chịu nói lý thì ai mà muốn cãi nhau với ông ấy.”
Cố Thành thực sự không thể phản bác điểm này, tính cách ông Thôi đúng là rất tệ. Khi hai người đi lính, gần như ngày nào cũng bị giọng nói to và tính khí nóng như lửa của ông ta làm tức chết.
“Nói chung cháu gắng nhẫn nhịn nhé, đã lâu rồi, với cũng hiếm khi được về mà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận