Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 548 - Cảm động




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Trần ngạc nhiên hỏi: “Mọi người tính thế thật sao?”
“Đương nhiên rồi, mấy xưởng chúng ta có quan hệ tốt như thế, có chuyện tốt sao lại không tính đến phần của ông được?”
Xưởng trưởng Trần vô cùng cảm động.
Ông ta không hề nghi ngờ những điều ông Cao nói, dù sao người ta có thể hoàn toàn bỏ mặc ông ta. Trước đây xưởng vải cũng được coi là đơn vị lớn trong huyện nhưng bây giờ khi so với những đơn vị khác, có chút thấp bé hơn nhiều.
Người ta phát triển không ngừng, xưởng vải của bọn họ nếu không có hai nhà khác hỗ trợ sợ cũng khó mà kham nổi.
“Ông Cao à, quan hệ giữa chúng ta thì khỏi phải bàn rồi. Ông nói với ông Chu và Tiểu Tô một tiếng, bảo là cuối tuần này tôi mời khách, mời họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Chuyện cơm nước thì để sau cũng được, vậy bên anh có thuê kho hàng không? Nếu anh thuê, anh mới có thể đưa ra quyền ưu tiên cho người ta. Còn về tiền thuê, ít nhiều gì tôi cũng phải thu một chút. Hết cách rồi, dù sao cũng không thể không thu, không thì khó mà ăn nói với bên xưởng ủy. Làm xưởng trưởng cũng có nỗi khổ riêng mà.”
“Thuê, tôi đương nhiên sẽ thuê.” Xưởng trưởng Trần cũng là một người thành thật, cũng biết bản thân không thể chiếm lợi ích của người ta mà không tốn một đồng nào. Lúc đầu khi sửa lại kho hàng, bên xưởng gạch cũng bỏ ra không ít gạch.
Hơn nữa so với những lợi ích có thể đạt được, chút tiền thuê này không tính là gì.
Vậy nên ngay chiều hôm đó hai bên đã ký luôn một bản hiệp định thuê mướn.
Xưởng trưởng Cao bảo tài vụ xưởng gạch đến nhận tiền thuê sau đó mới vui vẻ về xưởng.
Ông ta còn cố ý gọi điện cho xưởng trưởng Chu: “Thật không ngờ, trong ba xưởng chúng ta, xưởng tôi lại là xưởng cầm được tiền thuê kho hàng trước. Đúng rồi, mấy tháng này bên hai người vẫn đang cho dùng miễn phí đúng không! Ôi chao ôi.”
Xưởng trưởng Chu: “...”

Mặc dù xưởng vải là thành viên gia nhập vào sau nhưng trước đó xưởng vải mới nhập về một lô máy móc mới, rất hữu dụng. Chất lượng vải sản xuất ra thực sự tốt hơn rất nhiều.
Vậy nên sản phẩm vải được làm ra đều khá tốt. Tuy vải vóc không phải thuộc loại hàng nhu yếu phẩm, nhưng có thể dùng làm quà tặng vào dịp lễ.
Thời này phúc lợi nhân viên cũng khá tốt. Đặc biệt là những đơn vị có quy mô lớn như nhà máy thép. Lúc đón tết sẽ phát cho công nhân ít phiếu mua hàng hay trực tiếp tặng đồ cho họ.
Vừa hay ngày lễ quốc khánh sắp tới, bên nhà máy thép đặt luôn một lô vải làm quà phúc lợi.
Việc này khiến xưởng trưởng Trần vui như mở hội. Còn mời nhóm Tô Mạn ăn một chầu lớn.
Sau khi ăn xong xưởng trưởng Trần còn nói với họ: “Huyện trưởng Cao còn hỏi tôi về việc lần này.”
Nhóm Tam Giác Thiết đồng thời nhìn về phía ông ta. Xưởng trưởng Trần lập tức nói: “Đương nhiên tôi không nói lung tung gì cả, tôi chỉ nói sơ sơ là do được người ta quan tâm. Có khi người ta coi trọng mặt mũi huyện Nam Bình nên mới chiếu cố chúng tôi mà thôi. Chúng ta là một nhóm, đương nhiên tôi sẽ không nhiều lời.”
Bấy giờ ba người mới nhẹ nhõm gật đầu.
Tô Mạn cười nói: “Không phải là không thể nói, chỉ là khi nói phải chú ý chút. Không thì sẽ khiến một việc vốn đang tốt đẹp nảy sinh nhiều hiểu lầm.”
Xưởng trưởng Chu nói: “Đúng thế, chúng ta đây là đang giúp đỡ lẫn nhau. Đoàn kết hợp tác. Nói ra thì, việc này có thể coi là một giai thoại truyền kỳ của cả cái khu Hoa Châu này.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Đúng, đúng thế, Tứ Giác Đồng của huyện Nam Bình đều là những đơn vị làm ăn chân chính. Đã ra tay thì có thể nắm chắc khả năng thành công.”
Xưởng trưởng Trần cười nói: “Đương nhiên tôi biết, chúng ta là một nhóm, tôi cũng không làm mấy chuyện bội bạc gì đâu.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Mạn tìm cơ hội bàn với xưởng trưởng Trần về việc đặt một lô vải làm quà phúc lợi ngày một tháng mười: “Phúc lợi lần này giống với bên nhà máy thép, công nhân trong xưởng cháu chắc phải vui lắm.”
Xưởng trưởng Trần cũng vui vẻ đề nghị sẽ bán cho xưởng gia dụng với giá nội bộ, huề vốn là được rồi. Làm một xưởng trưởng, ông ta có thể đánh giá một số sản phẩm là hàng có vấn đề mà đem đi xử lý. Nhưng thường thì chẳng có xưởng trưởng nào ngốc đến mức làm thế. Không vì quan hệ giữa hai xưởng họ rất tốt, xưởng trưởng Trần cũng sẽ không làm thế.
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu cũng nhân cơ hội này mà ra tay đặt hàng. Tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
“Nếu sau này xưởng vải cần mua đồ gia dụng gì thì chúng cháu chắc chắn sẽ tính giá ưu đãi.”
“Xưởng quần áo chúng tôi cũng thế, thu tiền công của công nhân thôi.”
“Xưởng gạch nung cũng thế.”
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến xưởng trưởng Trần cảm nhận được sự quan tâm của tổ chức, cảm động vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận