Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 638 - Tặng quà




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc hít một hơi thật sâu, lấy xuống chiếc đồng hồ trên tay mình đặt lên tay Tô Mạn: “Tô Mạn, thời gian quãng đời còn lại của anh đều cho em và quốc gia.”
Tô Mạn: “...”
Nhìn thấy Thôi Tương Bắc đi, Tô Mạn vuốt ve cái đồng hồ, cảm thấy bản thân khi nãy có hơi không kiềm chế.
789 nức nở nói: “Ký chủ à những lời cô nói khi nãy thật là cảm động quá đi, tôi sắp khóc luôn.”
Tô Mạn không thèm quan tâm nó mà chỉ chuyên tâm vuốt đồng hồ rồi thở dài. Quá nặng nề, có hơi cầm không nổi rồi. Hình như khi nãy cô nói có hơi nhiều, làm cũng nhiều. Tại sao lại không kiềm chế lại một chút chút chứ.
“Đúng rồi ký chủ, mới vừa nãy mới tôi cảm thấy tình yêu của cô dành cho đối tượng dao động. Sau này liệu cô có chia tay không?”
“…”

“Ký chủ, tuy tôi vừa chỉ thấy cô có chút rung động, nhưng tôi cảm thấy những lời đó không phải là cô tùy tiện nói ra.”
Tô Mạn nhướng mày: “Sao mi biết không phải tôi tùy tiện nói?”
“Bởi vì những gì cô làm hiện giờ ăn khớp với những gì cô nói đó. Tuy tôi vẫn không biết vì sao cảm xúc dao động của cô rất nhỏ, rất khó cảm nhận được giá trị thiện ý của cô, nhưng những chuyện cô làm thật sự đều ăn khớp với hình tượng thánh mẫu.”
Tô Mạn: “…”
“Ký chủ, cô sẽ chia tay ư?”
Tô Mạn cất đồng hồ vào túi: “Ai mà biết, chưa đi đến giây phút cuối cùng đâu ai biết trên đường sẽ xảy ra những chuyện gì. Loại chuyện tình cảm này ấy mà, tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Có điều, trước khi tình cảm chúng tôi phai mờ, hẳn là sẽ không chia tay. Tôi chẳng muốn thử nghiệm lại lần nữa đâu.” Có một số chuyện, nếm trải một lần là đủ rồi, tình cảm chỉ là một phần nhỏ để cân bằng nhân sinh, chỉ có sự nghiệp mới đi theo ta đến trọn đời.
Đối với Tô Mạn mà nói, đời người chỉ có tình yêu mà không có sự nghiệp thật khủng khiếp. Đến một ngày nào đó tình cảm phai nhòa thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cô không ngừng thôi thúc bản thân chú trọng sự nghiệp, cũng hy vọng Thôi Hướng Bắc coi trọng sự nghiệp. Nhỡ đâu có một ngày cô ra đi Thôi Hướng Bắc sẽ không gặp phải tình cảnh trắng tay.
789 không dám nói thật lòng, nó thấy không có chuyện đợi được đến ngày tình cảm phai nhạt, với tình cảm tên ngốc nhân loại kia đối với kí chủ hiện giờ thì dám chắc phải đợi cả đời.
Về xưởng, Tô Mạn bận rộn làm việc như thể một lần nữa tiến vào chiến trường của riêng mình.
Nhiệm vụ năm nay của xưởng quá nặng, nhà ở cho công nhân vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, lại bắt đầu xin ý kiến cho loạt nhà ở công nhân thứ hai, công nhân càng ngày càng đông, vấn đề chỗ ở luôn cần phải được quan tâm thu xếp. Việc kiến thiết quê hương đồ gia dụng Nam Bình cũng cần bên xưởng nhanh chóng giải quyết các khâu thủ tục, Tô Mạn bận bịu không xoay nổi người.
Giải quyết xong các khoản trong xưởng, Tô Mạn đến trao đổi với huyện trưởng Triệu, cô tính là mở một trường đào tạo nghề mộc trong huyện. Trường này không cấp bằng nhưng có thể phát chứng chỉ hành nghề, các đợt tuyển dụng của xưởng gia dụng về sau yêu cầu cần có chứng chỉ này. Mà tuyển dụng không phân biệt nam nữ, khoảng giới hạn tuổi tác cũng rộng, có thể nói là toàn dân đều có thể học.
“Chẳng phải lần trước chúng ta nói rất nhiều về công tác bồi dưỡng nhân tài ở chỗ trưởng phòng Đổng đó sao. Phía lãnh đạo cũng đồng tình với ý kiến của chúng ta chứng minh bên trên cũng hiểu được việc bồi dưỡng nhân tài rất quan trọng. Chúng ta an bài như thế tương đương với bồi dưỡng nhân tài dự trữ trước. Đến thời điểm tuyển dụng sẽ đơn giản hơn. Nam Bình chúng ta hiện không tìm đâu ra được thợ mộc có tay nghề. Phải đào tạo ở xưởng mới đạt. Nhưng xưởng chúng ta muốn thành xưởng lớn quy mô hàng chục nghìn người, thì còn phải cần nhiều người lắm. Chỉ dựa vào xưởng đào tạo như trước mắt hiệu quả sẽ rất chậm.”
Huyện trưởng Triệu hiện giờ ngày càng coi trọng ý kiến của Tô Mạn, nghe Tô Mạn đề xuất ông ta cũng thấy được việc bồi dưỡng nhân tài là rất quan trọng. Đúng là cần mở trường dạy: “Chỉ là sợ đến khi mở ra lại không tuyển được học viên. Dù sao cũng không có bằng cấp gì.”
Tô Mạn nói: “Không có bằng cấp là ý chỉ không có bằng nhà nước công nhận, nhưng bọn họ có được chứng chỉ là đã được xưởng chấp nhận, cũng có tác dụng tương đương với bằng cấp. Rồi chúng ta lại tuyên truyền về nhà xưởng lớn hàng chục nghìn người ở quê hương đồ gia dụng Nam Bình, cháu tin sẽ rất có sức hút.”
Huyện trưởng Triệu gật đầu: “Chuyện này khả thi đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận