Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 410 - Kiếm chuyện




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa sờ đế giày của ông, nói: “Tôi thấy có thể mang được hai mươi năm đấy. Đẹp thật!”
Tô Thiết Sơn nhoẻn miệng cười.
Lúc hai người nằm ngủ, thì bàn bạc có tháo giày hay không.
Cuối cùng vẫn quyết định không tháo giày, mang cả buổi thích để thích ứng, ngày mai đi xuống đất mới dễ chịu.
Ngày hôm sau, lúc Tô Mạn đến đón họ đi ăn cơm, quả nhiên cô nhìn thấy họ đã mang giày mới rồi. Chỉ có điều đi đường rất cẩn thận dè dặt.
Tô Mạn nói: “Cha mẹ cứ mang thoải mái đi, hỏng rồi thì mua cái khác.”
Lý Xuân Hóa nói: “Đừng nói bậy, mẹ với cha con ngẫm nghĩ có thể mang được hơn mười năm đấy, mua cái gì chứ?”
Tô Mạn: “…” Nếu mà ai cũng có quan niệm chi tiêu như hai vị đây thì có lẽ nhà máy toàn quốc phải đóng cửa mất.
Đột nhiên, não cô nghiêng về một hướng khác, băn khoăn không biết chất lượng hàng hóa ngày càng kém có phải do nhà sản xuất muốn kích cầu tiêu dùng không. Nếu không thì không thể kinh doanh theo quan niệm tiêu dùng của thế hệ cũ này được.
Đợi ăn sáng xong, Tô Mạn tiễn họ lên xe về công xã, còn nhét tiền cho hai người, bảo họ không có việc gì thì đến hợp tác xã mua bán mua ít đồ ăn, cải thiện cuộc sống.
Lý Xuân Hoa với Tô Thiết Sơn bắt đầu cảm động. Lý Xuân Hoa nắm chặt tay Tô Mạn: “Con gái, con về đi, mẹ không để con tiễn nữa. Đợi mẹ nhớ con, sẽ đến thăm con.”
Tô Mạn rút tay ra nhưng không rút được, chỉ có thể gật đầu.
Cho đến khi nhân viên bán vé người ta bắt đầu thúc giục, Lý Xuân Hoa mới buông tay ra, đi theo chồng mình lên xe, lên xe rồi còn vẫy tay với Tô Mạn qua cửa sổ: “Quay về đi con gái, xưởng đang gấp.”
Tô Mạn gật đầu, khẽ vẫy tay. Cô thật sự thích ứng không nổi với khung cảnh cảm động thế này.
Đợi xe khởi động đi rồi Tô Mạn mới đi đến xưởng bên kia. Không cần về nhà nữa, cô có thể bắt đầu lên kế hoạch lại cho công việc của mình rồi.
Ví dụ như chuyện xưởng làm kiến thiết.
Bây giờ huyện thành với tỉnh thành đã chào hàng rồi, những thành phố khác cũng đang triển khai công tác chào hàng, thị trưởng càng ngày càng lớn, lượng tiêu thụ cũng càng ngày càng nhiều.
Ngay cả các vấn đề nhu cầu trong xưởng cũng đang tăng lên. Các bộ phận đều sắp thiếu người rồi, chỉ riêng bộ phận tiêu thụ bên kia thì thiếu nhân viên văn phòng, lúc nhân viên tiêu thụ ra ngoài, không có ai nghe điện thoại gì cả, thống kê số liệu, một nhân viên văn phòng làm công việc của hai bộ phận, có chút vất vả rồi.
Bộ phận sản xuất bên kia thì càng khỏi phải nói. Xưởng gia dụng bên Bắc Hà bây giờ cũng không giúp đỡ được. Chỉ riêng đồ gia dụng nguyên bộ trong xưởng, họ cũng chưa hoàn thành nữa đấy. Hơn nữa so với thợ mộc trong huyện, kĩ thuật của họ cũng kém hơn một chút, giai đoạn sau Tô Mạn còn phải tổ chức đào tạo cho họ, cho nến tổng kết lại, xưởng vẫn là thiếu người.
Nhưng mà Tô Mạn cũng không thể tuyển người nữa, bởi vì xưởng không đủ chỗ dùng.
Ví dụ như nhà ăn phải mở rộng, nếu không thì tuyển người vào sẽ không có chỗ ngồi mất. Còn có phòng họp nữa, ngoài ra văn phòng cũng không đủ. Nhà xưởng cũng phải mở rộng.
Tính như vậy thì việc cần làm cũng không ít.
May mà bây giờ xưởng kinh doanh tốt, vốn về nhanh chóng, cộng thêm có vài vật liệu có thể nợ trước, cho nên có thể xây dựng những thứ này lên.
Tô Mạn vừa quay về xưởng, thì nhìn thấy Đinh Linh đang đứng trước cửa đợi cô với vẻ gấp gáp.
“Sao mà hoảng loạn thế?”
“Là bên chủ nhiệm Ngô hội phụ nữ có chuyện, hội phụ nữ huyện chúng ta đến rồi, nói là công việc kiểm tra đơn vị hội phụ nữ, hội phụ nữ trong huyện nói chủ nhiệm Ngô chúng ta không làm việc đến nơi đến chốn. Xoi mói rất nhiều, bây giờ vẫn còn bên văn phòng của chủ nhiệm Ngô đấy.”
Tô Mạn vừa nghe thế thì biết ngay là rảnh quá đi kiếm chuyện rồi đây.
Có thể làm ra chuyện này, ngoài chủ nhiệm Tiết ra thì cũng không còn ai nữa. Dẫu sao thì các đồng chí trong hội phụ nữ mà cô quen, đều rất thành thật chất phác, rất dễ thương.
“Không hoảng, chúng ta đi xem thử.” Tô Mạn không hề sợ chủ nhiệm Tiết, trước kia ở hội phụ nữ cũng chưa từng sợ. Bây giờ đây là địa bàn của cô rồi, thế thì càng không sợ.
Hai người đến văn phòng hội phụ nữ bên này, quả nhiên Ngô Tiểu Hội cúi đầu gằm mặt xuống như chim cút vậy, chủ nhiệm Tiết thì ngồi trên ghế, phê bình người ta với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô đến đây lâu như vậy rồi, công việc hội phụ nữ cũng không làm ra được thành tích gì. Ở đây chỉ có vài nữ đồng chí, cô cũng không làm tốt công việc được, cần chủ nhiệm hội phụ nữ như cô làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận