Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 351 - Quy hàng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Vậy sao trên bàn bọn họ lại có?” Chủ nhiệm Tiết chỉ vào bàn của Tô Mạn.
Chu Lan trừng mắt: “Bọn họ tới sớm, lần sau bà tới sớm chút cũng có thôi.” Không phải chỉ là chủ nhiệm hội phụ nữ thôi sao. Ai sợ ai chứ. Chúng tôi không cung cấp thì bà có thể làm được gì?
Chủ nhiệm Tiết không vui mím môi, kiềm chế cơn tức không bùng phát, tùy tiện chọn hai món rồi đi.
Đợi đến khi bà ta đi rồi, mấy cô gái mới vỗ ngực mình như thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày mai chắc chắn bị ăn mắng rồi.” Có cô gái nhỏ nói.
Tô Mạn hỏi: “Tại sao vậy?”
“Gần đây tâm trạng của chủ nhiệm Tiết vô cùng xấu, thường xuyên mắng người.”
Lại có người bảo: “Tôi ngược lại biết tại sao bà ta lại mắng người đó, gần đây chủ tịch Nhậm vô cùng bất mãn về bà ta.”
Tô Mạn nghe vậy, nhớ tới chuyện trước đó chủ nhiệm Hách có ám chỉ với cô. Nói nếu như hội phụ nữ có chỗ trống, bà ta sẽ được chủ nhiệm Nhậm điều qua, xem ra vị trí trống này rất có khả năng là vị trí của chủ nhiệm Tiết.
Đối với kết quả này, Tô Mạn vẫn rất mong đợi. Cô sẽ phải ở huyện một thời gian dài, nên đương nhiên vẫn hy vọng bạn bè ở bên mình càng ngày càng nhiều lên. Nếu như có cần thiết, vào thời khắc mấu chốt cô cũng không ngại thêm dầu vào lửa một chút.
Suy cho cùng thì mấy cô gái vẫn còn trẻ, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Tuy rằng mới đầu có hơi lo lắng nhưng ăn rồi ăn, cũng ném những lo lắng đó qua một bên, không còn gì quan trọng hơn ăn cơm hết.
….
Ngày hôm sau đi làm, quả nhiên chủ nhiệm Tiết nổi cơn tam bành ở hội phụ nữ, đặc biệt chỉ đích danh mấy người Ngô Tiểu Hội đã ăn cơm chung với Tô Mạn trước đó.
“Tốt xấu gì cũng là cán sự của đơn vị mà còn tụ tập ăn cơm, tạo ra ảnh hưởng không tốt như vậy. Dân chúng đều không được ăn cơm, mà các cô làm cán sự còn ăn thịt ăn cá, thế này còn xưng là cán bộ sao?”
Mấy cô gái đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cúi đầu, lặng lẽ đáp lời.
“Đều về viết bản kiểm điểm hết cho tôi, sau này nếu còn để tôi nhìn thấy tình hình này nữa, tôi sẽ báo cáo phê bình.”
Chủ tịch Nhậm đi ra khỏi văn phòng, liếc mắt nhìn chủ nhiệm Tiết: “Chủ nhiệm Tiết, cô lại ồn ào cái gì thế?” Trong giọng nói rõ ràng còn mang theo vẻ trách cứ.
Chủ nhiệm Tiết nghe được lời này của chủ tịch Nhậm, sắc mặt lập tức khó coi: “Tôi chỉ đang phê bình bọn họ phải chịu khó tiết kiệm hơn, vậy mà ngày nghỉ còn tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, gây ra ảnh hưởng không tốt.”
Chủ tịch Nhậm nhìn mấy người Ngô Tiểu Hội, rồi lại nhìn chủ nhiệm Tiết: “Sao cô biết bọn họ đi vào tiệm cơm quốc doanh? Cô cũng tới sao?” Rồi bà ấy lại hỏi mấy cán sự nhỏ: “Các cháu có nhìn thấy chủ nhiệm Tiết chứ?”
Cán sự nhỏ vội vàng gật đầu.
Chủ nhiệm Tiết: “…”
Chủ tịch Nhậm nghiêm túc nói: “Mặc kệ cô có đi hay không, nhưng những đồng chí khác muốn đi cũng không phải là chuyện cô có thể tùy tiện phê bình được. Đây là tự do của các đồng chí, nếu quốc gia đã mở tiệm cơm quốc doanh, vậy đó là cho mọi người tới ăn cơm. Không có cái gọi là ảnh hưởng không tốt gì ở đây hết. Bây giờ nhiệm vụ ở hội phụ nữ nặng, phải đoàn kết các đồng chí lại, đừng có chia rẽ nội bộ.”
Đây chính là chụp một cái mũ thật to lên đầu chủ nhiệm Tiết.
Trong lòng chủ nhiệm Tiết vô cùng ồn ào, nhưng vì ngại uy nghiêm của chủ tịch Nhậm nên cũng không dám phản bác nữa, mà chỉ có thể tức anh ách rời đi.
Nhìn bóng lưng của bà ta, chủ tịch Nhậm nhíu chặt mày: “Thật không ra thể thống gì.”
Sau khi chủ nhiệm Tiết ra khỏi cửa, đã đi tới văn phòng huyện trưởng. Sau khi chủ tịch Nhậm ở bên này nghe được tin tức, sắc mặt càng tối tăm hơn.
Bà ấy biết từ sau khi huyện trưởng Cao mới được điều qua đây, chủ nhiệm Tiết này bắt đầu không yên phận. Đi khắp nơi gây chuyện, đây là một người bản thân có kẻ đứng sau, trái tim rất lớn. Cả ngày không biết làm chuyện nghiêm chỉnh, ngược lại lại làm bậy ở trong tổ chức. Người như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị khai trừ khỏi tổ chức.
“Khinh người quá đáng, thật đúng là khinh người quá đáng mà. Huyện trưởng Cao, vợ chồng bọn họ đúng thật là khinh người quá đáng.” Chủ nhiệm Tiết ngồi trên sô pha, tức đỏ mắt.
Huyện trưởng Cao đang vùi đầu vào viết báo cáo trên bàn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà ta: “Đồng chí Tiết, bà lại có mâu thuẫn với chủ tịch Nhậm nữa hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận