Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 511 - Sao phải rời đi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
789 nói: “Kí chủ, vì sao sau khi cô đưa ra quyết định, nội tâm của cô lại không có dao động? Không phải cô nên buổi tối ngủ không được, ban ngày nhớ thương đối tượng yêu đương sao?”
Tô Mạn cảm thấy, tình cảm này của mình có thể còn chưa phong phú thế. Đều là người trưởng thành rồi, đương nhiên phải làm việc thật tốt. Không làm việc, dựa vào tình yêu ăn cơm được không? Cô có ấn tượng tốt với Thôi Hướng Bắc, nhưng ấn tượng tốt này còn ở trong phạm vi khống chế, cô sẽ không để mình ký thác tình cảm ở trên người một người.
“Còn chưa quen nhau đâu, quen rồi nói sau.”
Tô Mạn gặm bánh bao vào trong văn phòng, nhìn bản báo cáo tháng này, sau đó tính toán tình hình trong xưởng.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, Tô Mạn nhận lấy, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nam trẻ tuổi: “Xưởng trưởng Tô, xin hỏi tình hình sử dụng gạch của bên các cô thế nào, có vấn đề về chất lượng không?”
Tô Mạn: “… Không thành vấn đề, tốt lắm.”
“Được, nếu có vấn đề, xin gọi điện thoại cho chúng tôi bất cứ lúc nào, khi nào tôi cũng qua giải quyết được.”
Tô Mạn nở nụ cười: “Tổng chỉ đạo Thôi, bây giờ xưởng gạch của các anh cũng phục vụ sau khi bán hả?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Xưởng trưởng Cao chúng tôi tính toán như vậy. Tôi cũng cảm thấy phục vụ sau khi bán rất tốt. Vừa lúc tôi mới vừa bận xong, tôi gom lại chung làm một thể trước.”
Xưởng trưởng Cao ở đầu điện thoại bên kia hô: “Tiểu Thôi à, gọi điện thoại với ai vậy. Gì mà phục vụ sau khi bán, trong xưởng chúng ta khi nào thì có phục vụ sau khi bán hả? Cháu đừng nói bừa, trong xưởng chúng ta nhiều gạch như vậy, muốn phục vụ sau khi bán cũng làm không nổi đâu.”
Điện thoại xoạch một tiếng cúp ngay.
Tô Mạn lập tức vui vẻ, đứng dậy cầm túi đi khảo sát tình hình xây dựng xưởng mới.
Xưởng gạch bên đây, Thôi Hướng Bắc lâng lâng đi vào trong xưởng gạch, nhớ tới giọng nói của Tô Mạn vừa nãy. Sáng sớm anh thức dậy chỉ sợ mình tối hôm qua nằm mơ, trong lòng có chút không nỡ. Muốn hỏi Tô Mạn một chút.
Nhưng mới vừa nghe giọng nói của Tô Mạn, anh lập tức cảm nhận được, là thật.
Trước kia Tô Mạn nói chuyện với anh mang theo chút cảm giác xa cách. Nhưng vừa nãy, trong điện thoại, Tô Mạn nói giỡn với anh.
Anh biết, Tô Mạn chấp nhận anh.
Thật tốt.

Từ sau khi gọi một cuộc điện thoại, Thôi Hướng Bắc giống như là mở ra cánh cửa thế giới mới. Mỗi ngày sáng sớm đều gọi điện thoại, hỏi tình hình sử dụng gạch.
Tô Mạn cũng rất thông cảm với cảm xúc này của anh. Dù sao cũng từng gặp những thiếu nam thiếu nữ thanh xuân nảy mầm yêu nhau.
Cho nên mỗi ngày trò chuyện với anh hai câu. Thông qua đường điện thoại, Tô Mạn đều có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất tốt, nói chuyện cũng mang theo chút cảm xúc người trẻ tuổi. Tô Mạn cảm thấy mình có thể đã bị cảm xúc cuốn hút, mỗi lần sau khi kết thúc điện thoại, tâm tình cũng rất không tệ.
Sau khi cúp điện thoại, trạng thái làm việc cũng tốt lắm.
789 nói: “Kí chủ, dựa theo tình huống bình thường, cô nên ôm điện thoại lưu luyến không rời, nhưng bây giờ cô giống như tổng tài bá đạo vậy.”
Tô Mạn: “Có phải mi đọc tiểu thuyết gì không hả?”
789 còn thật sự nói: “Vì hiểu rõ thế giới nội tâm của cô, tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết của con người các cô. Cô không giống diễn viên nữ chút nào. Cô giống với tra nam tiền nhiệm đối diễn viên nữ. Sớm hay muộn cũng bị nam chính chính quy đào góc tường.”
Tô Mạn: “…”
Xưởng gạch bên này, sau khi Thôi Hướng Bắc cúp máy, lại ngồi ở trong văn phòng nở nụ cười cả buổi.
Tươi cười đó khiến xưởng trưởng Cao vào cửa đi tới trông thấy mà da gà đều nổi lên.
“Tiểu Thôi à, có chuyện gì vui như vậy.”
Thôi Hướng Bắc lập tức biểu hiện bộ dáng vô cùng nghiêm túc: “Không có gì, cháu vừa nhớ tới chuyện thi cử thôi.”
Xưởng trưởng Cao vừa nghe vậy đã nghẹn lòng: “Tiểu Thôi à, cháu nắm chắc không?”
Chuyện Thôi Hướng Bắc thi vào đại học, còn là ông ta bên đây giúp đỡ thu xếp. Lúc trước chỉ cảm thấy đều là giấc mộng của thanh niên trí thức, để anh tham gia thi đại học một lần.
Cũng không cảm thấy Thôi Hướng Bắc có thể thi đậu. Dù sao nếu có thể thi đậu, lúc trước sao lại xuống nông thôn chứ.
Kết quả thi không được mấy ngày, Thôi Hướng Bắc nói với ông ta phải bàn giao công việc, nói là chuyện về mặt kỹ thuật nhiều lắm, lo lắng đi quá vội vàng, không bàn giao rõ ràng. Hai tháng này cũng từ từ bàn giao.
Xưởng trưởng Cao đã biết Thôi Hướng Bắc thật sự phải đi. Trong lòng vô cùng luyến tiếc.
Ông ta cảm thấy Thôi Hướng Bắc không cần thiết phải học đại học, kỹ thuật của anh, cũng không kém sinh viên trong xưởng, bàn về thao tác thực tiễn, thế còn lợi hại hơn sinh viên. Sao phải rời đi chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận