Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 430 - Đỗ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy rất nhiều học việc ngay cả công cụ cũng không biết cầm, liên tục lắc đầu. Khi đi đến trước mặt Tô Tam Trụ, nhìn anh ta cẩn thận làm việc, tay cũng rất ổn định, còn có thể làm thợ mộc. “Cậu đang làm gì vậy?”
Tô Tam Trụ căng thẳng đáp: “Trong đội chúng cháu có xưởng gia dụng, bình thường cháu đi làm công nhân lâm thời, từng chế tạo đồ dùng trong nhà rồi.”
“Còn là một công nhân thành thạo. Sao muốn đến làm học việc? Tuổi này của cậu làm học việc, có thể nuôi gia đình sao?”
Tô Tam Trụ nói: “Cháu, cháu chưa lập gia đình. Cháu muốn học kỹ năng cho giỏi trước.”
Thợ cả gật đầu, thầm nghĩ người trẻ tuổi này lại rất yêu thích với cái nghề mộc này. Lưu lại ký hiệu phía sau tên Tô Tam Trụ, lát nữa lại tập trung nhìn.
Công tác kiểm tra một ngày đã xong.
Thời gian còn lại, chính là đưa ra kết quả.
Trên cơ bản Tô Mạn không nhúng tay vào chuyện tuyển công nhân lần này, đều sắp xếp những người khác làm.
Cho nên lần này tuy rằng nhiều việc hơn gấp hai lần, nhưng thật ra cô rất nhẹ nhàng.
Mãi cho đến khi kết quả cuộc thi được đưa ra, nhà xưởng giao một phần cho cô.
Ở một hàng học việc cô còn thấy tên anh ba nhà mình Tô Tam Trụ, lập tức vui vẻ.
789 hưng phấn nói: “Kí chủ kí chủ, tôi vừa mới cảm nhận được giá trị thiện ý của cô dao động.”
Tô Mạn không để ý đến nó, nhìn kỹ kết quả thi lần này của Tô Tam Trụ. Phát hiện các hạng mục thi của Tô Tam Trụ đều rất không tệ.
Còn thi được thành tích xuất sắc.

Kết quả cuộc thi tốn thời gian ba ngày, mới thông báo tới các công xã bên đó.
Tô Tam Trụ ở nhà lo lắng không yên đợi vài ngày, đại đội trưởng Quách mới đến nhà họ Tô, thông báo tin tức này với anh ta.
Tô Tam Trụ nhất thời ngơ ngác: “Cháu thi đậu rồi, cháu sắp vào huyện?”
Lý Xuân Hoa cười thấy răng không thấy mắt, vỗ đầu anh ta. “Tam Nhi à, con không hổ là người giống cha con nhất, đây là có bản lĩnh, kiên cường hơn hai thằng anh con nhiều.”
Tô Tam Trụ cực kỳ cảm động, anh ta lớn như vậy, cũng chưa từng được mẹ anh ta khen như thế. Bình thường chỉ có hai người em gái mới có thể nhận được đối xử như vậy.
Tô Thiết Sơn vui vẻ lấy ra một điếu thuốc từ trong túi đưa cho đại đội trưởng Quách.
Đây chính là thuốc lá tốt mà con gái ông hiếu kính, bình thường cũng không nỡ hút.
Đang hút thuốc, con của ông đã ôm lấy vợ ông.
“…”
“Mẹ, con thật sự dựa vào kỹ năng của mình thi được, con chuẩn bị vào huyện làm học việc. Về sau còn có thể ở lại trong huyện. Mẹ, con, con thật sự thành công rồi. Con cũng là một người có bản lĩnh.”
Tô Thiết Sơn một cước đá văng anh ta: “Có gì giỏi đâu, một thằng học việc kém cỏi.”
Tô Tam Trụ: “… Con dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Ai mà không dựa vào bản lĩnh của mình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi. Vào trong huyện đừng cản trở em gái con, nếu không ông đây vào trong huyện lôi con về.”
Tô Tam Trụ mau chóng xám xịt chạy đi.
Làm nũng một cái cũng không được. Cha kiểu gì vậy. Cho dù nhiều con trai, cũng không thể không đáng tiền như vậy chứ...

Chuyện Tô Tam Trụ chuẩn bị lên huyện học nghề không phải là chuyện mới mẻ gì ở Đại Kiều Loan.
Lần trước anh ta báo danh tham gia kỳ thi sát hạch, mọi người đều biết. Lúc nghe thấy tin tức này cũng muốn đến thăm hỏi chúc mừng vài câu.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi của Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn, mọi người trong đội cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Nói ra nhà họ Tô càng ngày càng tốt lên. Ban đầu còn có Tam Trụ làm ruộng, giờ thì Tam Trụ cũng vào huyện rồi. Con trai con dâu đều có lương, con gái thì càng có tiền đồ hơn khiến người ta trông mà thèm.
Nếu nói Tô Tam Trụ vì sao mà dám vào huyện học nghề, vậy chả phải vì là nhà có điều kiện sao, không cần nuôi gia đình?
Đổi là người khác xem, có thể đi không?
Ai mà không muốn vào huyện thành chứ, mấy thằng nhóc mười mấy tuổi trong đội đều mong mỏi được vào huyện. Nhưng bọn họ phải nghĩ đến thực tế. Có cách để vào vào huyện nhưng không có tay nghề, có tay nghề rồi thì lại không cam tâm học nghề. Bọn họ lại không có một đứa em gái là xưởng trưởng, sau này nếu không qua bài khảo sát, bị đuổi về xưởng thì về sau sao có thể lấy vợ?
Có vài người ghen tỵ không thôi mà nghĩ, chuyện Tô Tam Trụ vào huyện học nghề chưa chắc là chuyện tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận