Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 713 - Quyết định chính thức 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vì thế dưới sự đồng ý của các đồng chí công nhân, lãnh đạo xưởng, lãnh đạo thành phố, cùng với lãnh đạo tỉnh, xưởng gia dụng tỉnh thành sáp nhập với xưởng gia dụng Nam Bình, chuyện trở thành phân xưởng của xưởng gia dụng Nam Bình cứ như vậy mà quyết định xong rồi.
Việc của phân xưởng đã được quyết định, Tô Mạn cũng chính thức mở cuộc họp với xưởng trưởng Tôn và những người khác. Nội dung chính của cuộc họp lần này là xoay quanh việc bàn giao giấy tờ nguyên liệu của phân xưởng.
Thủ tục trở thành phân xưởng phức tạp, vấn đề cần trao đổi cũng nhiều. Việc xảy ra đột ngột, xưởng gia dụng của tỉnh cũng chưa chuẩn bị xong. Tô Mạn cũng không phải dạng người nhân lúc cháy nhà mà hôi của, mọi việc đã được quyết định thì cứ để họ có quá trình thích ứng từ từ. Vậy nên trong cuộc họp, Tô Mạn để họ thong thả xử lý, việc này không cần vội, đến tháng giêng mới bàn giao thì còn hơn một tháng thời gian. Hơn nữa thời gian hơn một tháng này cũng đủ để nhóm công nhân tiếp nhận đơn hàng của Nam Bình. Đến cuối năm còn có thể phát thêm ít tiền thưởng cho công nhân(tiền tăng ca).
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Mạn đề nghị muốn gặp mặt trò chuyện với các công nhân.
Xưởng trưởng Tôn cho người đi thông báo với họ.
Trong lúc chờ các công nhân tụ tập đông đủ, Tô Mạn nói riêng với xưởng trưởng Tôn: “Xưởng trưởng Tôn, ông là bậc tiền bối trong xưởng, sau này phân xưởng sản xuất trong tỉnh vẫn phải dựa vào ông. Ông phấn chấn lên đi. Chúng ta không phấn đấu vì huyện Nam Bình hay vì tỉnh thành mà phấn đấu vì sự nghiệp xưởng gia dụng của toàn bộ Hồ Giang. Mục tiêu của chúng ta là vượt mặt cả xưởng gia dụng ở Thượng Hải và thủ đô. Ông không thể nản lòng thoái chí được.”
Xưởng trưởng Tôn thở dài: “Tôi còn làm được gì chứ, xưởng này có cô chẳng phải đã đủ rồi sao? Tôi già rồi.”
Ông ta thực sự nhận thua rồi. Bản thân đã một bó tuổi lại không bằng một người trẻ tuổi.
Tô Mạn không đồng ý nói: “Sao thế được, xưởng trưởng lâu năm như ông đương nhiên có kinh nghiệm phong phú. Tôi còn tính bàn với ông, bên phía xưởng chính còn một vị trí phó xưởng trưởng hậu cần chưa có người đảm đương, tôi hy vọng ông có thể tới giúp, ông làm xưởng trưởng bao nhiêu năm, xưởng được quản lý rất tốt, tôi tin ông có khả năng đó.”
Xưởng trưởng Tôn nghe cô nói thế thì nói: “Cô thật sự tin tôi?”
“Đương nhiên rồi, tôi luôn luôn tin tưởng và tôn kính bậc tiền bối như ông. Xưởng trưởng Tôn, biết nhiều thì gánh vác càng nhiều, sau này bên này nhờ cậy ông, bên kia cũng phải nhờ cậy ông. Chỉ mong ông không chê khổ cực là được rồi.”
“Tôi đương nhiên không sợ cực nhọc.” Xưởng trưởng Tôn ngại ngùng nói, ông ta có chút xúc động trước sự tin tưởng của Tô Mạn. Đã thành phân xưởng của người ta rồi mà Tô Mạn vẫn còn khách khí với ông ta, lựa lời an ủi khiến lòng ông ta dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa cô còn để ông ta làm phó trưởng xưởng ở tổng xưởng. Tuy chỉ là một phó trưởng xưởng nhưng ông ta cũng tự biết lượng sức mình, bản thân thật sự không có cái bản lĩnh đó. Dù sao thì tổng xưởng có hơn hai ngàn người cộng thêm hơn một ngàn người bên tỉnh thành, làm phó trưởng xưởng của một nhà máy lớn như vậy, so ra thì cấp bậc cũng chẳng chênh lệch là bao.
“Nếu xưởng trưởng Tô đã tin tưởng thì tôi nhất định sẽ quản lý tốt công việc hậu cần trong xưởng. tôi không có bản lãnh gánh vác những chuyện bên ngoài nhưng những công việc nội vụ trong xưởng thì tôi tin chắc mình làm được.”
Tô Mạn cười tươi bắt tay với ông ta: “Cảm ơn đồng chí đã ra sức hỗ trợ công việc trong xưởng. Sau này chúng ta hãy cùng nhau phát triển xưởng gia dụng lớn mạnh, không cần biết có khó khăn gì, xưởng gia dụng của chúng ta sẽ mãi đứng vững không đổ.”
Lời này đã chạm đến đáy lòng xưởng trưởng Tôn, ông ta thật sự không muốn dùng dằng nữa.
Sau khi công nhân đã đến đông đủ, xưởng trưởng Tôn cất giọng nói mấy lời dạo đầu sau đó mới thông báo tin tức hai nhà máy hợp lại thành một.
Tin tức vừa được công bố, nhóm công nhân có mặt lập tức hò reo sung sướng.
Nhóm lãnh đạo trong xưởng: “...”
Tô Mạn cầm loa bước lên đài, nói với họ: “Các đồng chí, mọi người yên lặng, yên lặng trước đã.”
Công nhân đứng dưới nghe thấy giọng nói của Tô Mạn thì có hơi bất ngờ.
Tô Mạn nói: “Sau này tất cả mọi người đều là một phần tử của xưởng gia dụng huyện Nam Bình. Từ nay về sau mọi người là người một nhà với chúng tôi. Tôi cam đoan với mọi người, công nhân của tổng xưởng ở huyện Nam Bình có đãi ngộ gì thì mọi người chắc chắn cũng được hưởng đãi ngộ đó, sẽ không xem trọng bên nào hơn bên nào, tất cả mọi người có thể làm chứng cho tôi. Ban nãy tôi đã bàn bạc với xưởng trưởng Tôn, bắt đầu từ tháng này, mọi người sẽ đẩy nhanh tốc độ hoàn thành đơn hàng bên phía huyện Nam Bình. Tất cả những đồng chí tự nguyện tham gia quá trình đẩy mạnh sản xuất đều sẽ có thêm tiền thưởng.”
Điều này khiến nhóm công nhân vô cùng vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận