Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 542 - Kéo xuống




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười nói: “Xưởng phó Ngô, anh không cần khiêm tốn thế, nhà máy thép toàn quốc là chung một nhà. Tuy huyện Tiểu Dã không lớn nhưng nhà máy thép ở huyện Tiểu Dã lại có địa vị không thấp trên phạm vi toàn quốc.”
Lời này khiến xưởng phó Ngô có chút kiêu ngạo: “Thật ra thì cũng có chút quan hệ.”
Tô Mạn nói: “Có quan hệ, tức là quan hệ khá tốt đó. Xưởng các anh dùng đồ bên xưởng tôi rồi, đồ bên xưởng tôi dùng có tốt không, chắc chắn xưởng phó Ngô biết rất rõ. Các anh thấy đồ dùng này tốt nên giới thiệu với đơn vị anh em khác, việc này cũng vì mối quan hệ hữu nghị giữa đôi bên thôi phải không? Chúng ta cũng có làm chuyện xấu gì đâu. Còn tôi thì, cân nhắc đến việc hàng các anh khi qua bến tàu huyện Nam Bình cần dùng đến kho hàng, mà khoản phí sử dụng hàng năm của kho hàng cũng không nhỏ! Tôi chỉ nghĩ chúng ta đều là đơn vị cùng khu, giúp đỡ nhau là phải nhưng tôi cũng không thể vô duyên vô cớ giúp ai được, lỡ đâu các đơn vị khác lại nói ra nói vào thì thế nào, đúng không? Vậy nên, tôi mới nghĩ ra một cách làm vẹn cả đôi đường, nhưng chủ yếu vẫn là giúp quý đơn vị tiết kiệm chút tiền phí dùng kho này.”
Làm xưởng phó hậu cần, đương nhiên xưởng phó Ngô biết khoản tiền này là bao nhiêu.
Đối với hàng hóa loại lớn như của nhà máy thép thì chỉ riêng tiền vận chuyển và lưu kho cũng tốn không ít rồi.
Bây giờ huyện Nam Bình nói cho họ dùng kho miễn phí nhưng hình như thời hạn cũng chỉ được vài tháng.
Qua thời hạn đó lại phải tốn tiền. Hơn nữa vì có thể dùng kho miễn phí nên đơn vị muốn dùng rất nhiều, nhà máy thép bọn họ chưa chắc đã chen chân vào được.
Xưởng phó Ngô làm hậu cần, việc cần làm đương nhiên là tiết kiệm tiền. Tiết kiệm được không đều nhờ năng lực của anh ta.
Anh ta bắt đầu suy tính lời đề nghị của Tô Mạn.
Xưởng gia dụng huyện Nam Bình chỉ muốn đặt được đơn với xưởng bên Thượng Hải, nhà máy thép bọn họ chỉ cần làm cầu nối thúc đẩy là được.
Xưởng phó Ngô cười nói: “Đều là người một nhà cả, nên tôi cũng nói thẳng luôn. Nếu như thúc đẩy được, chúng tôi có thể sử dụng miễn phí trong bao lâu?”
Tô Mạn cười nói: “Xưởng chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền sẽ đổi chúng thành tiền thuê. Đơn hàng càng lớn thì thời gian sử dụng miễn phí càng dài. Đương nhiên, với đơn hàng đầu tiên, dù bên chúng tôi có kiếm được tiền hay không, chúng tôi cũng sẽ miễn phí trước cho các anh một tháng thời gian. Đây là thành ý của chúng tôi.”
Xưởng trưởng Chu thấy Tô Mạn không đề cập gì đến xưởng quần áo thì có chút nóng nảy. Ho nhẹ mấy tiếng.
Tô Mạn cố ý không đề cập tới, cô muốn xưởng trưởng Chu biết rằng, lần này đi cũng phải tự bỏ sức ra làm.
“Xưởng phó Ngô, xưởng quần áo và kho của chúng tôi đặt cùng chỗ với nhau, là kiểu kho liên hợp. Tôi thấy lượng hàng bên nhà máy thép khá nhiều, chắc hẳn sẽ không đủ chỗ để, nếu cộng thêm phần của xưởng quần áo mới đủ.”
Xưởng trưởng Chu thấy Tô Mạn đã nhắc đến xưởng quần áo thì lập tức nói: “Bên chúng tôi cũng có tư tưởng giống bên xưởng gia dụng. Nên giúp đỡ lẫn nhau. Quần áo của xưởng quần áo chúng tôi cũng bán được rất xa, ở bên ngoài có không ít danh tiếng.”
Tô Mạn nói: “Kho hàng của hai xưởng chúng tôi có diện tích khá lớn, đến lúc đó nhà máy thép muốn sử dụng bao nhiêu cũng được.”
Xưởng phó Ngô thử tính toán sơ điều kiện hai người đưa ra, trong lòng mừng thầm. Dù sao thì tiền bọn họ muốn kiếm cũng không phải từ xưởng của anh ta.
Hơn nữa với một nhà máy thép, mua sắm đồ gia dụng và đồ lao động ở đâu mà chẳng như nhau. Dù sao đồ gia dụng của xưởng họ dùng cũng khá tốt, bên Thượng Hải còn không có cơ. Còn về quần áo, đồ lao động anh ta thấy cũng khá ổn.
Xưởng phó Ngô cười nói: “Chuyện này tôi không thể đồng ý ngay được, còn phải xem kế hoạch mua hàng bên kia thế nào đã. Nếu họ chuẩn bị đặt rồi thì tôi cũng không tiện nói gì.”
Tô Mạn cười nói: “Đó là đương nhiên, loại chuyện như này đương nhiên phải dựa trên nguyên tắc tự nguyện, tốt nhất là đôi bên đều vui vẻ. Chúng tôi cung cấp đồ dùng và quần áo tốt nhất, các anh dùng cũng thấy hài lòng, không phí tiền. Cũng không làm trễ nãi chuyện gì của nhà máy thép Tiểu Dã, phải không?”
Xưởng phó Ngô cười cười: “Đơn vị anh em với nhau, đương nhiên tôi rất có lòng tin.”
Trưa hôm đó, xưởng phó Ngô còn tính mời hai người họ dùng cơm nhưng Tô Mạn và xưởng trưởng Chu đã từ chối.
Tô Mạn nói: “Chúng ta chẳng cần khách khí thế làm gì. Nếu chuyện này thành, chúng tôi sẽ mời xưởng phó Ngô ăn một bữa. Xưởng phó Ngô này, nếu xong chuyện thì gọi báo tin cho chúng tôi với nhé. Tôi biết, vì hiện nay kho hàng bên chúng tôi được miễn phí, mỗi ngày cung không đủ cầu nên các anh không chiếm được chỗ tốt, anh gọi trước cho tôi, tôi giữ lại chỗ cho các anh.”
Xưởng trưởng Chu cũng cười nói: “Chúng tôi cũng thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận