Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 223 - Trở về 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy buổi biểu diễn bên phía công xã Bắc Hà đã lần lượt kết thúc. Lý Xuân Hoa và các thành viên khác của đội diễn xuất bước ra khỏi công xã, đi đến công xã khác để tiếp tục biểu diễn. Còn Tô Mạn cũng không cần đi theo nữa.
Cô còn phải chăm lo công việc ở mấy sạp hàng trong xưởng. Không thể vì giúp đỡ công việc ở hội phụ nữ mà làm chậm trễ việc của mình.
Cũng may công sức lần này cũng không uổng phí, phần thưởng điểm thánh mẫu cũng giúp ích rất nhiều, đủ để Tô Mạn mua rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng bồi bổ cơ thể.
Chuyến biểu diễn lưu động diễn mãi cho đến trận tuyết đầu tiên rơi xuống mới tạm dừng.
Lúc này đã là cuối tháng mười hai rồi. Trận tuyết này cũng được coi là trận tuyết đầu tiên Tô Mạn được nhìn thấy.
Tuyết rơi bên đội xây dựng nông điền cơ bản cũng đình công.
Tất cả công nhân đều vui mừng hò reo.
Còn chưa bắt đầu giải tán, đội trưởng đội xây dựng đã kích động nói với mọi người. Công xã mời người qua đây chụp hình, muốn chụp một tấm bọn họ đang lao động chăm chỉ dưới trời tuyết. Tấm ảnh này sẽ mang lên huyện để làm công tác tuyên truyền.
Thật ra chính là để bọn họ tạo dáng một chút. Nhưng những người dân lao động thật thà chất phác vẫn chưa hiểu được cách tạo dáng chụp ảnh chính xác, khi nghe tin phải làm tư thế làm việc dưới trời tuyết, bỗng chốc mọi người lại cầm công cụ lên chạy đến cơ sở. Chuẩn bị nghiêm túc chăm chỉ làm việc.
Lâm Tuyết Cúc vốn đã rất yếu cần Tô Đại Trụ dìu tự dưng giống như được bơm máu gà đứng phắc người dậy, dáng vẻ không chùn bước trước việc nghĩa mà chạy nhào về phía khu vực làm việc.
Khí thế quyết chí tiến lên, không ta thì còn ai làm của cô ta đã thu hút sự chú ý của nhiếp ảnh gia. Người ta trực tiếp lấy máy ảnh ra chụp một bức.
Phía sau cũng rất chú ý đến cô ta.
Tô Đại Trụ đuổi theo: “Vợ à, chúng ta đừng có liều quá. Còn phải về nhà nữa, để người ta tự chụp đại là được rồi.”
Lâm Tuyết Túc tức giận nói: “Anh biết cái rắm! Tô Đại Trụ, anh đừng cản trở công việc của em. Em là một chiến sĩ thi đua mà.”
Tô Đại Trụ cảm thấy vợ mình giống như bị trúng độc rồi.
Kể từ khi đến đội xây dựng cơ sở, mỗi ngày cô ta đều dốc sức làm việc. Người ta thì biết ăn bơ làm biếng, nhưng cô ta thì không. Nói đến cũng đến rồi, cực khổ như vậy còn không nỗ lực làm việc, quay về nếu bị lãnh đạo bắt được, há chẳng phải uổng phí đến đây sao. Mất mặt biết bao nhiêu.
Với lại trong nhà ai ai cũng xuất sắc, bản thân lười biếng còn bị phát hiện, trở về sẽ làm mất mặt người nhà. Cô ta làm sao còn ngóc đầu lên được nữa.
“Em không có ý so đo với em gái, em nhất định phải kiềm hãm Tống Ngọc Hoa xuống. Em làm chị dâu cả, còn sinh thai long phượng, sao mà thua cô ta được chứ?”
Là một người đàn ông, Tô Đại Trụ không thể cản trở mà chỉ đành đi theo phía sau.
Chăm chỉ vất vả lâu như vậy, anh ta rất muốn về nhà. Vừa nãy nói sau khi kết thúc công việc có thể về nhà, trong lòng anh ta khỏi phải nói là vui mừng biết bao. Cả người như được thả lỏng. Anh ta có thể cảm nhận được thật ra vợ mình cũng rất thoải mái, chuẩn bị về nhà rồi.
Ai biết lúc này lại hăng hái như thế.
Anh ta cứ suy nghĩ lung tung đến đây, đồng chí Lâm Tuyết Cúc bên cạnh anh ta đột nhiên nghiêng sang một bên.
“Tuyết Cúc!”
Tô Đại Trụ vội vã muốn đến dìu vợ mình.
Động tĩnh này cũng làm kinh động đến những người khác. Ngay cả thợ chụp ảnh cũng chạy lại.
Tô Đại Trụ muốn bế vợ mình đi. Tất nhiên Lâm Tuyết Cúc không bị ngất, cô ta chỉ cảm thấy mình khá trống rỗng, sắp ngất đi như thế này, suy cho cùng lần trước mẹ chồng cô ta ngất đi một lần, hiệu quả rất tốt.
Nhưng cô ta lại nghĩ tới mẹ chồng mình ngất xỉu quả thật có được danh tiếng tốt. Nhưng cũng không có được vị trí chiến sĩ thi đua.
Thế là cô ta nghiến răng, đẩy Tô Đại Trụ ra, vịn cái thuổng sắt mà chật vật đứng dậy. Hành động đó trông có vẻ vô cùng chậm chạp, biểu cảm trên mặt tiều tụy mà lại kiên định.
Những người bên cạnh đều sững sờ. Đồng chí phụ nữ này liều thật!
“Tách tách tách.”
Tiếng chụp ảnh vang lên liên tiếp mấy lần.
….
Lâm Tuyết Cúc cuối cùng cũng gục xuống. Ngay sau khi chụp ảnh kết thúc.
Cô ta nghe thấy tiếng lách cách, quay đầu lại nhìn, thợ chụp ảnh đang cầm cái thứ gọi là máy ảnh đứng đối diện với cô.
Lập tức bởi vì quá kích động, cho nên đã ngất đi.
Lúc này, việc chụp ảnh cũng kết thúc, đội trưởng đội xây dựng cơ sở bảo nhanh chóng đưa đến trạm y tế.
Thợ chụp ảnh cũng đi theo và chụp thêm vài tấm nữa. Cảm thấy lần này hoàn toàn không thiếu điểm sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận