Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 828 - Phiên ngoại 3




Tô Mạn trợn mắt: “Đã hơn ba tháng rồi. Trước khi anh đi, em còn nói sau này thuận theo tự nhiên để con mình tới ấy, không ngờ thế mà lại mang thai.”
Thôi Hướng Bắc vẫn không thể tin được, nhưng bây giờ lại không thể không tin. Anh có cảm giác như máu tràn lên não, trong chớp mắt không biết suy nghĩ điều gì, nhưng lại có một thứ cảm xúc mãnh liệt lan tràn trong lồng ngực anh.
“Chúng ta có con ư?” Anh bế Tô Mạn lên, không kìm được niềm vui sướng.
“Dừng tay dừng tay, chú ý chút nào.” Tô Mạn vỗ vào cánh tay anh. Tuy cơ thể cô khỏe mạnh, không có phản ứng xấu nhưng cũng không thể để Thôi Hướng Bắc lỗ mãng làm càn.
Thôi Hướng Bắc vội vã thả cô xuống thật cẩn thận, sau đó anh ngồi xổm, kề tai vào bụng Tô Mạn: “Để anh nghe nào... Hình như anh nghe thấy tiếng ở trong đó, chắc chắn con nó đang chào hỏi anh. Xin lỗi con nhé, muộn như thế cha mới đến gặp con.”
Tô Mạn mỉm cười, anh nghe nhầm rồi.
Thôi Hướng Bắc cẩn thận nghe xong, sau đó hôn qua lớp quần áo. Anh đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Mạn: “Tô Mạn ơi, anh vui lắm.” Sau đó sực nhớ sức khỏe của cô không tốt, anh lo lắng nói: “Cơ thể em chịu được không, đến bệnh viện kiểm tra chưa, có chịu ảnh hưởng nào không? Em có muốn đứa bé này không?”
Tô Mạn nói thầm, nếu em nói không muốn, đoán chừng anh khóc cho coi. Thế nên cô nói: “Muốn chứ, bây giờ cuộc sống quá tốt lành, cơ thể em cũng được điều dưỡng khỏe mạnh, nếu không anh cho rằng chúng ta đã dùng biện pháp tránh thai, làm sao đứa bé này đến được chứ, bởi vì cơ thể em khỏe mạnh nên mới khiến con cá này thừa dịp lọt lưới.”
Nói xong, cô lại vuốt ve bụng mình, nghĩ thầm đứa bé này thật lợi hại, trong hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt như thế mà có thể tồn tại, mai này lăn lộn ngoài xã hội, hẳn là nó cũng không thua kém ai.
Thôi Hướng Bắc nghe cô nói vậy, bất giác nở nụ cười ngây ngô, anh lại khẽ ôm cô vào lòng: “Tô Mạn, cảm ơn em.” Em luôn khiến anh ngày càng hạnh phúc.

Tuy Thôi Hướng Bắc mới làm cha lần đầu, nhưng anh rất có ý thức trách nhiệm.
Anh biết thời gian mình ở nhà không lâu, hàng ngày không thể nào chăm sóc Tô Mạn. Vốn dĩ anh đã áy náy lắm rồi, bây giờ vì cô mang thai nên càng áy náy hơn. Anh cảm thấy dù mình có đền bù thế nào cũng không thể bù đắp nổi.
Cho nên thừa dịp những ngày ở nhà, anh gọi điện cho nhóm bạn cũ, nhờ họ mua hộ đủ loại đồ bổ cho bà bầu từ những vùng khác về đây.
Thực tình Tô Mạn không thiếu mấy thứ này. Cô làm huyện trưởng, những thứ tốt trong đơn vị tuyệt đối không thiếu phần cô. Hơn nữa bây giờ huyện Nam Bình có nguồn thịt dồi dào để ăn, ngoài ra còn mở xưởng chế biến các sản phẩm từ sữa, cô thật sự không thiếu thứ gì.
Nhưng cô cũng không ngăn cản hành động của Thôi Hướng Bắc.
Người như anh ấy, một khi bạn không cho anh ấy giúp làm chuyện gì, qua thời gian dài, anh ấy sẽ cảm thấy mình vô dụng.
Thế nên khi thấy Thôi Hướng Bắc vui vẻ làm những gì tốt đẹp nhất cho cô và con, cô vẫn rất hưởng thụ.
Lần này Thôi Hướng Bắc về viện nghiên cứu Nam Bình để công tác nên anh chỉ có thể ở nhà vài ngày. Đêm trước khi đi, anh nhẹ nhàng áp má lên bụng cô: “Tô Mạn, anh thật sự không nỡ xa mẹ con em.”
Tô Mạn đang dựa vào đầu giường đọc tài liệu, nghe được câu này, cô nói: “Có gì đâu mà không nỡ, công việc quan trọng, em và con sẽ không trách anh. Mẹ con em vẫn luôn yêu anh.” Hiện giờ cô rất hài lòng về công việc của Thôi Hướng Bắc, mỗi tháng gặp nhau một lần, nếu không thì trong thời gian mang thai, ngày nào cũng bị Thôi Hướng Bắc sáp vào, không thể làm được gì cả, cô thật sự chịu không nổi.
Thôi Hướng Bắc cảm động muốn chết, anh lại áp mặt vào bụng cô, vuốt ve mấy lần: “Anh cũng yêu mẹ con em.”
Anh cảm thấy trách nhiệm trên người mình lớn hơn nữa.
Trước kia anh phấn đấu vì đất nước, bây giờ còn phải phấn đấu vì tương lai của các con.
Anh muốn cho đất nước hùng mạnh, để đời sau được sống ở một đất nước phát triển lớn mạnh, bọn họ muốn ăn gì cũng có, muốn mặc đồ mới là có thể mặc.

Tuy Tô Mạn đang mang thai nhưng cơ thể cô lại chẳng chịu ảnh hưởng nào. Ăn ngon ngủ ngon, điều duy nhất khác với ngày thường là ăn nhiều hơn một chút.
Thế nên công việc hàng ngày của cô cũng không có ảnh hưởng gì.
Thôi Hướng Bắc vừa đi báo cáo trình diện, cô cũng tập trung tinh thần và sức lực cho công việc, không vì bụng mình ngày càng lớn mà để chuyện của Nam Bình sang một bên.
Trong huyện lần lượt có xưởng da thuộc, xưởng vật dụng từ da, xưởng chế biến sản phẩm từ sữa, Tô Mạn lại phải tốn công sức phát triển những xưởng này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận